Lần đầu tiên thích một người, ta cái gì cũng đều không hiểu, thậm chí ta còn không hiểu đây chính là đang thích một người.
Không biết chính mình thích nàng vì điều gì, chỉ biết là nàng là lý do để ta không thích người khác.
Độc đoán muốn giữ lấy, không cho phép người khác liếc mắt nhìn nàng và cũng không muốn nàng liếc mắt nhìn người khác. Vì vậy, khi ta biết rằng Tê Cảnh Vân thế nhưng lại dám mang theo nàng đến Lâm Lang Các để xem pháo hoa thì ta đã hoàn toàn mất kiểm soát. Truyện Điền Văn
Tâm trạng tức giận mà làm cho Băng Cơ tổn thương sâu sắc, nàng khóc mà càn rỡ, ủy khuất, ta mới biết được cái thai của nàng không phải là ngươi tình ta nguyện mà là bị cưỡng ép.
Thấy nàng ấy bị thương, ta buồn phiền hối hận không thôi, †a đã thề rằng về sau trừ phi nàng tự nguyện, ta sẽ không bao giờ hỏi thêm một lời nào nữa, vết thương lòng sâu sắc này thật vất vả mới khép miệng lại thành vết sẹo. Khi đó, ta bắt đầu đối diện với trái tim của mình, biết rằng ta đối với nàng đã không thể nào cứu vãn nữa rồi.
Lòng ta đau đớn vì nàng, nhưng chính mình lại không thể vượt qua rào cản trong lòng một lần nữa, tự mâu thuẫn mà muốn tìm cho bằng được người nam nhân ấy và phanh thây hắn ta thành nhiều mảnh.
Có lẽ chính vì sự ghen tuông, thiếu thiện chí, lòng dạ hẹp hòi và đa nghi của ta đã khiến Băng Cơ cảm thấy nhạy cảm và không dám thành thật với ta nữa.
Điều này hợp lý, còn có thái độ của ta đối với Lãnh Băng Nguyệt cũng khiến nàng mất lòng tin ở ta hơn.
Ta đối với Lãnh Băng Nguyệt đã hoàn toàn thất vọng, nhất là khi ta dần dần nhìn thấy những thủ đoạn mà nàng ta dùng để đối phó với Băng Cơ, khi đó rốt cuộc không còn cách nào mà có thể liên hệ nàng ta với người nữ tử trong am Nam Sơn Ni là cùng một người.
Nhưng ta suy cho cùng vẫn là nợ nàng ta, mặc dù đêm hôm đó không phải là ý muốn của ta nhưng ta cảm thấy nàng †a đã là người của ta rồi thì ta có trách nhiệm với nàng ta và cho nàng ta sự yên ổn và hạnh phúc đến hết đời.
Ta không thể giống như đối đãi Cẩm Ngu mà tuyệt tình như vậy, ngay cả khi nàng ta phạm sai lầm, cũng chỉ cảnh cáo nàng ta, chỉ cần nàng ta biết thân biết phận và không nhắm vào Băng Cơ ở khắp mọi nơi, thì liền bằng lòng cho nàng ta ở lại Kỳ Vương phủ. Trong mắt người khác, ta đối xử với Lãnh Băng Nguyệt nhất định là do dự, thiếu quyết đoán cho nên mới khiến cho Băng Cơ sinh lòng oán hận đối với ta phải không?
Ta chưa bao giờ dám thẳng thắn về cái đêm đó ở am Nam Sơn Ni. Thứ nhất là vì từ trước đến bây giờ Băng Cơ vốn không hề thích Lãnh Băng Nguyệt, thêm nữa là vì phản ứng quá mạnh mẽ của nàng về chuyện đêm trung thu nên ta lo lắng nàng sẽ canh cánh trong lòng.
Thứ hai là Phi Ưng Vệ. Băng Cơ cùng Cảnh Vân đi đi lại lại thân thiết, ta không thể nói cho nàng biết về những suy đoán và nghi ngờ này. Ta hiểu rõ về Cảnh Vân, hắn ta thông minh hơn ta và Lâm Phong, và lý do gia đình khiến hắn có khả năng thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt. Một cái biểu hiện rất nhỏ thôi có thể tiết lộ nên một tin đồn.
Điều quan trọng nhất là mối quan hệ giữa ta và phủ Bá tước.
Tội ác mà Phi Ưng Vệ gây ra là tội bán nước và thông đồng với giặc, đây là tội nhất định phải tru di cửu tộc, một khi thẩm tra, toàn bộ phủ Bá tước, bao gồm mấy chục sinh mạng, kể cả những đứa trẻ vô tội, đều không thể tránh khỏi trừng phạt.
Ta thừa nhận chính mình có tư lợi, nếu có thể, ta sẽ âm thầm mà giết chết Phi Ưng Vệ, không mở miệng một lời nào, cũng không trở về bẩm báo với phụ hoàng, để lại một thanh danh trong sạch cho Cảnh Vân.
Vì vậy, về chuyện của Phi Ưng Vệ và chuyện của am Nam Sơn Nị, ta vẫn luôn giữ kín như bưng và chưa từng thẳng thắn nói ra với Băng Cơ. Ta cảm thấy nó không quan trọng. Ai biết được, chuyện đó chính là ưu tiên hàng đầu.
Hai người rõ ràng đang gần trong gang tấc, rồi lại trong đau khổ mà tìm kiếm đối phương.
Rõ ràng đã sớm yêu sâu đậm rồi, rồi lại một lần nữa bắt đầu lại từ đầu.
Do nhiều nguyên nhân mà chúng ta đã trải qua nhiều hiểu lầm và những khúc mắc. Bây giờ cuối cùng cũng có thể nhìn thấy mặt trời và mặt trăng.
Băng Cơ, mau tỉnh lại.
Tử Đăng tiểu trúc.
Lãnh Băng Nguyệt ngồi phịch xuống đất, mặt mũi lấm lem nước mắt, cổ họng cũng có chút khàn khàn, chật vật chưa từng có.