Lãnh Tướng uống rượu xong, say khướt loạng choạng đi về phủ, liền nhân dịp đó gọi Lãnh Thanh Hạc đến, nói cho hắn nghe về chuyện cô nương kia xinh đẹp, tốt đẹp ra sao.
Lãnh Thanh Hạc lúc ấy nghe được ý tứ của Lãnh Tướng:” Như vậy không phải là rất không thích hợp sao?”
Sắc mặt Lãnh Tướng trầm xuống:” Sao lại không thích hợp? Chẳng lẽ con thật sự muốn đợi nha đầu nhà họ Sở kia sao? Lão Sở kia là một người cứng rắn, muốn lão ta chịu cúi đầu thì không dễ dàng gì đâu.
Hơn nữa, nha đầu họ Sở kia vừa nhìn đã biết là người tính tình khó chiều, cứng đầu, ta nhìn cũng không thích.
Hôm nào, con thử đến xem nha đầu kia, chắc chắn là không thể dời được mắt.
Nhà họ Sở còn không sốt sắng thì để cho lão ta phải tranh giành đi, xem đến cuối cùng, đến cả thiếp cũng chẳng được làm.”
Lãnh Thanh Hạc cúi đầu:” Như thế chẳng phải là bội tình bạc nghĩa quá sao?”
Lãnh Tướng nói tiếp:” Dù sao, ta cũng vừa ý nha đầu này rồi, tuy phụ thân của nha đầu này chức vị không cao, nhưng nữ tử đi gả trượng phu thì gả cho người có điều kiện tốt, nam tử đi lấy vợ thì lấy người điều kiện kém hơn, chỉ cần có đạo đức tốt, ngoan ngoãn nghe lời là được rồi.”
Lãnh Thanh Hạc nghe phụ thân nói xong, có chút ảo não, cũng chỉ mong là phụ thân đang say rượu, sáng mai thôi là sẽ quên hết những gì đã nói.
Ai mà biết được, vị chiêm sĩ này, tự nhận là thông gia với Lãnh Tướng, ngày ngày đều qua lại phủ.
Hơn nữa, trong lòng thì đắc ý, lúc lên triều liền khoe khoang với mấy người ở đó, miệng thì nói không hề kiêng dè, khiến cho Sở tướng quân đang mang bệnh mà vẫn lên triều nghe được. Truyện mới cập nhật
Lão Sở lúc ấy liền tức giận đến mức râu dựng thẳng lên, nhưng lần này không hề kích động, mà chỉ để lại một ánh mắt.
Ông nhất định phải làm cho nhi nữ nhà mình chết tâm, không được nhớ thương đến cái tên tiểu tử họ Lãnh kia nữa, như vậy mới có thể ngoan ngoãn nghe lời ông nói, không làm càn nữa.
Đợi cho đến khi tan triều, gặp vị chiêm sĩ kia đang đi sau Lãnh Tướng, vẻ mặt cung kính, liền sai người hầu đi theo sau hai người đó, lén nghe họ nói chuyện.
Tư tưởng của hai người rất tiến bộ, hai ba lời liền quyết định, tìm một chỗ phong cảnh tuyệt đẹp, vui vẻ thoải mái để hai đứa trẻ gặp nhau một lần, vun đắp tình cảm.
Người hầu trở về liền kể lại toàn bộ sự tình cho lão Sở nghe, thời gian, địa điểm, còn có kế hoạch cụ thể của hai người họ.
Sở tướng quân hừ lạnh một tiếng, lập tức hồi phủ, nghĩ ngợi một lúc liền lấy cớ, đưa nhi nữ ra khỏi phủ.
Theo kế hoạch ban đầu, hai người trẻ gặp nhau, Lãnh Thanh Hạc lúc đó mới biết mình đã bị phụ thân sắp xếp, có chút đờ đẫn và không biết phải nói gì.
Cô nương kia nhìn ban đầu cũng có chút tựa như Sở Nhược Hề, ánh mắt sáng, ban đầu gặp Lãnh Thanh Hạc nhìn một cái lập tức lòng sinh ái mộ, nhưng sau đó lại thấy có chút chất phác, ít nói, liền có chút không vui cho lắm.
Hai vị lão gia nhìn thấy thì liền căng thẳng, còn tưởng là mình đang cản trở hai đứa nói chuyện với nhau, cho nên có điểm câu nệ, sau đó liền trốn sang một bên, cho hai đứa có cơ hội ngồi riêng.
Lãnh Tướng cảm thấy lựa chọn địa điểm này rất hợp lý, nơi này là một tiểu viện yên tĩnh riêng biệt không có ai, bình thường các quan lại trong triều thích ở đây dùng trà và thảo luận các vấn đề, mặc dù đã vào đông rồi nhưng cũng khá là thích hợp.
Hai người ngồi đối diện nhau, càng thêm ngượng ngùng, Lãnh Thanh Hạc đứng dậy muốn rời đi.
Chưa kịp rời đi thì Sở tưởng quân liền đến chặn đường.
“Xem ta hôm nay dạy dỗ ngươi ra sao, cái tên sớm nắng chiều mưa, cái đồ súc sinh đứng núi này trông núi nọ.”
Lão Sở giơ nắm đấm hướng về phía Lãnh Thanh Hạc.