Sở Nhược Hề ngây ngẩn cả người, nhìn lão gia tử nhà mình đang nổi trận lôi đình, lại nhìn mấy người ca ca đứng ngoài cổng, ngây ra như phỗng.
Chút hy vọng vừa dâng lên trong lòng đã lập tức tan thành mây khói.
Chẳng lẽ, hắn không những không muốn cưới mình, còn dùng cách này để nhục nhã mình hay sao?
Tính tình nàng rất cương trực, xoay người nhặt kiếm của Sở tướng quân nằm trên đất, gác lên cổ mình, hét:” Vậy con chết cho các người xem!”
mọi người thấy vậy cực kỳ sợ hãi, Sở tướng quân chỉ nói nhảm thôi, sao có thể nhìn khuê nữ nhà mình tìm đến cái chết thật? một đám người lôi kéo rồi khuyên nhủ, cướp lại kiếm từ trong tay vị tiểu tổ tông này.
Đã hai ngày Sở Nhược Hề không ăn thứ gì, tay chân bủn rủn, chỉ có thể buông lỏng tay ra:” Dù sao, không gặp được Lãnh Thanh Hạc, có nói thế nào con cũng sẽ không hết hy vọng!”
Đây đúng là quỷ đòi nợ, cả đời này Sở tướng quân chỉ biết ra lệnh, ngoại trừ Hoàng đế, ông ta còn chưa từng cúi đầu trước ai, đối mặt với nữ nhi đi tìm cái chết, ông ta càng nghĩ càng giận, nhăn cả mặt, vừa tức vừa đi thẳng đến Tướng phủ.
Trên thân ông ta toàn là sát khí, không cần hạ nhân bẩm báo, ông ta đã trực tiếp xông vào Tướng phủ, nhìn thử, Lãnh Tướng đang nhàn nhã chơi với chim họa mi, dáng vẻ như người không có việc gì, lửa giận trong lòng ông ta sắp nổ tung ngay lập tức.
Lãnh Tướng thấy là ông ta, tức giận đến mức mắt trừng như chuông đồng, trong lòng được Lãnh Băng Cơ khuyên bảo nên rất đắc ý, lấy tay che nắng nhìn về phía chân trời, bảo:” Đây không phải là Sở tướng quân à? Cơn gió nào thổi ngài đến nhà của kẻ hèn này đấy?”
Sở tướng quân giơ tay chỉ vào mũi của ông ta:” Lãnh lão thất phu! Ta hỏi ngươi, ngươi vội vàng tìm tức phụ cho tiểu nhi nhà ngươi là có ý gì?”
Vẻ mặt Lãnh Tướng rất vô tội:” Không phải ngươi bảo là tiểu nhi nhà ta nên dẹp ý nghĩ đó đi à? Ta cũng suy nghĩ rồi, tìm cho hắn một nhà khác tương xứng cũng tốt, làm vậy hắn có thể mau chóng quên khuê nữ nhà ngươi đi.”
một câu làm cho Sở tướng quân nghẹn đến mức trợn trắng mắt:” Vậy Nhược Hề nhà ta phải làm sao bây giờ?”
Lãnh Tướng cười nhe răng:” Không phải ngươi muốn đưa nàng vào cung làm nương nương à? Làm rạng rỡ tổ tông, tốt biết bao nhiêu, sau này bản quan gặp nàng cũng phải hành đại lễ ba quỳ chín lạy, tôn xưng ngươi một câu Quốc trượng đại nhân.”
Hết chuyện để nói, lão tướng quân thở mạnh, kìm nén đến độ mặt đỏ bừng:” Nàng đã mất hết danh dự trong tay tiểu nhi nhà ngươi, thế mà nhà họ Lãnh các ngươi lại bội tình bạc nghĩa, đúng là khinh người quá đáng! Xem hôm nay ta có lật tung Tướng phủ nhà ngươi lên không!”
Ông ta vén tay áo lên muốn đánh.
Lãnh Tướng ném nhánh cỏ trong tay đi, vẻ mặt không hề sợ hãi, nói:” Được, nếu hôm nay ngươi dám động thủ, ta sẽ bẩm báo lên Thanh Hoa Điện, cầu hoàng thượng làm chủ cho chúng ta, chủ trì công đạo, thế nào?”
Đương nhiên chẳng ra sao cả! Chuyện thế này mà nói toạc ra ngoài, Lãnh Thanh Hạc hắn không sợ, cùng lắm là bị người ta nói một câu phong lưu, nhưng nữ nhi nhà mình coi như xong.
Trên triều đình hắn cũng sẽ bị nước bọt của đồng liêu dìm chết đuối.
Sở tướng quân sốt ruột đến độ xoay ba vòng tại chỗ, nói:” Ta biết ngay mà, lão thất phu ngươi thật nham hiểm, Nhược Hề bị mù mới nhìn trúng con của nhà họ Lãnh ngươi.
Hôm nay, ta để lại lời này ở đây, nếu Lãnh Thanh Hạc nó dám di tình biệt luyến, kết thân với nhà khác, xem xem ta có biến nhà ngươi từ lễ mừng thành lễ tang không, hãy đợi đấy!”
Lãnh Tướng kêu hai tiếng” Chậc chậc”, bảo:” Tên già khờ ngươi thật là không nói đạo lý, ngươi không bằng lòng gả nữ nhi cho Thanh Hạc nhà ta, còn không cho phép Thanh Hạc nhà ta cưới tức phụ, vậy là quyết tâm khiến hắn phải độc thân cả đời này đúng không? Ngươi oai phong như vậy, muốn liều mạng đúng không? Dễ thôi, Thanh Họa nhà ta nói, đợi đến mai nàng đến trước mặt hoàng thượng, giúp Thanh Hạc cầu hôn một vị công chúa.
Ta ngược lại muốn xem thử, năng lực của ngươi lớn đến bao nhiêu! Dám khiêu chiến với công chúa à.”