Đợi đến khi Phong Nhi trở về, ta nhất định sẽ kêu nó hưu ngươi.
Lãnh Băng Cơ phủi phủi vụn điểm tâm trên người, cảm thấy chắc chắn là do điểm tâm của mình làm cho bà bà thèm đến khác, nhưng ta vẫn cứ không cho đấy.
Nàng nuốt xuống điểm tâm bên trong miệng, cuộn chân ngồi xuống trước mặt Huệ Phi: “Nào nào nào, chúng ta nhân dịp lúc này phân tích rõ ràng một chút, đến tột cùng là do ai?
Huệ Phi bĩu môi: “Ta không có sức lực cùng người ầm ĩ, miệng khô”
Lãnh Bằng Cơ hé miệng cười cười, lấy ra một bình siro đường nho.
Mở nắp ra đưa cho bà ấy: “Uống xong chúng ta lại ầm ĩ”
Huệ Phi nửa tin nửa ngờ cầm vào trong tay, đầu tiên là cẩn thận nếm một ngụm nhỏ, cảm thấy dễ uống, rồi mới ừng ực ừng ực uống hết non nửa bình.
Sau khi uống xong, tuy rằng bụng vẫn còn đói, nhưng cảm giác khí lực lập tức khôi phục, tinh thần cũng có, có thể bắt đầu ầm ĩ cãi nhau được rồi.
Lãnh Băng Cơ lúc này mới lên tiếng: “Vậy ta trực tiếp nói đây, từ khi ta gả cho con trai của người, ngoại trừ hôm đại hôn đó, ta nhất thời hồ đồ khiến cho người mất đi mặt mũi, nhưng trong mấy tháng này, ta có từng làm qua việc gì có lỗi với con trai của người sao?”
Huệ Phi bặm bặm miệng, không thể không thừa nhận, người nhi tức này y thuật cao minh, người người tán dương, hoàn toàn là tăng thể diện cho con trai của mình.
“Nhưng ngươi lòng dạ hẹp hòi.”
Lãnh Băng Cơ nháy mắt mấy cái, cảm thấy cần phải phổ cập cho bà bà nhà mình một khoá vệ sinh sinh lí mới được.
“Đầu tiên, ta nhất định phải nói với người điểm này, con trai của người vốn dĩ chướng mắt Cẩm Ngu, cho dù chàng ấy không có cưới Lãnh Băng Cơ ta, thì cũng sẽ không lấy Cẩm Ngu; thứ hai, ta muốn trịnh trọng nói cho người một chuyện này, họ hàng gần là không thể kết hôn. Câu chuyện hôn nhân chú cháu người đã từng nghe nói qua chưa? Đây cũng không phải là do ta bịa ra, trong sách thuốc cũng có ghi chép rằng người cùng họ không thể cưới. Mộ Dung Phong và Cẩm Ngưu kia là người thân trong vòng ba đời, có quan hệ máu mủ, nếu hai người thành thân thì tương lai có tỷ lệ rất lớn sẽ sinh ra đứa bé bị dị dạng hoặc là có trí lực rất thấp”
“Ngươi nói hươu nói vượn!” Huệ Phi nổi giận đùng đùng: “Cái này rõ ràng là thân càng thêm thân. Ngươi có phải cũng nhân lúc Phong Nhi đi ngủ mà thổi gió bên tai hay không?”
Cứng đầu cứng cổ, nói cũng vô ích.
Lãnh Băng Cơ buồn bực hỏi: “Người vì sao liền nhận định Cẩm Ngu làm nhi tức người vậy? Nàng đến tột cùng có thể giúp con trai của người bài binh bố trận sao, hay là kiến công lập nghiệp? Ta cho dù có điểm không tốt, nhưng đến thời điểm then chốt vẫn còn có thể cứu con trai nhà người một mạng đó sao?”
Huệ Phi vẫn nghểnh cổ ngang ngạnh nói: “Cẩm Ngu dịu dàng quan tâm, biết chăm sóc người khác!”
“Kỳ vương phủ không thiếu nha hoàn bà tử, người biết dịu dàng quan tâm chăm sóc thì nhiều vô kể. Huống chi, con mắt của nàng ta hiện tại mù rồi, Mộ Dung Phong không phải chăm sóc nàng ta đã là tốt lắm rồi”
Huệ Phi moi ruột gan ra suy nghĩ hồi lâu: “Cẩm Ngu đối với Phong Nhi rất tốt, đối với nó là chân tâm”
“Hứ” Lãnh Băng Cơ khịt mũi coi thường: “Cả một đời của †a đều giao vào tay con trai của người rồi, còn so sánh chân †âm với ta sao. Nàng nếu như đúng thật là đối với Mộ Dung Phong tốt, coi người trở thành trưởng bối, lúc này liền nên đứng ra, đem sai lầm của Linh bà nhận lên người mình. Nhưng trên thực tế, cùng người chịu khổ chịu tội chính là ta, người ta quỳ trước mặt phụ hoàng chối bỏ sai lâm đến không còn một hạt cát, hưởng thụ cẩm y ngọc thực ở bên trong Vương phủ, vậy mà có từng sốt ruột hay chưa?”
Huệ Phi không chịu được việc Lãnh Băng Cơ nói Cẩm Ngu không phải: “Linh bà là vô tội, bị ngươi hạ cổ trùng mới có thể ám sát hoàng thượng, cái này cùng Cẩm Ngu có quan hệ gì?
Ngươi mới là yêu tỉnh hại người!”
Tú tài gặp phải binh, có lý không nói được.
Lần thứ nhất đàm phán thất bại. Lãnh Băng Cơ tuyên bố đầu hàng, không muốn tiếp tục tranh luận nữa, nếu không đứa bé trong bụng mình cũng sẽ nhịn không nổi mà cho Huệ Phi một cước.
Hai người giằng co hết hai ngày, Huệ Phi không từ chối Lãnh Băng Cơ trị bệnh cho bà ấy, không từ chối Lãnh Băng Cơ cho bà ấy điểm tâm và nước, nhưng lại từ chối cùng Lãnh Băng Cơ hoà đàm.
Hai ngày về sau, hết đạn cạn lương. Đồ ăn mà Lãnh Băng Cơ giấu đều bị ăn sạch sẽ, hai người nhìn thấy hai cái bát mang theo một lớp bùn đen, còn có bánh ngô khô cằn bên trong, dùng sức nuốt xuống từng ngụm từng ngụm nước.