Cô nương chớp mắt nhìn bà ta nói: “Ta là Du Nhi, vị phu nhân này cũng quen ta sao?”
Tứ di nương nhìn chằm chằm nàng ta không chớp mắt, kích động muốn rơi lệ đến nơi nhưng lại cố gắng kiềm chế, run rẩy nói: “Không quen, không quen, chỉ là thương nghe phu nhân và tiểu thư nhà ta nhắc tới ngươi thôi.”
Cô nương đáp một tiếng: “Phu nhân và tiểu thư là quý nhân nhà ta, mẹ ta nói, mấy năm nay ít nhiều đều là do phu nhân và tiểu thư tiếp tế, ta mới có thể vô lo cơm áo, sống tốt hơn những đứa trẻ khác trong thôn.”
Tứ di nương cố gắng kiềm chế cảm xúc muốn ôm nàng ta vào lòng mà òa khóc.
“Nghe tiểu thư nhà ta nói, cô sắp gả đi rồi?”
Cô nương tên Du Nhi đỏ mặt, khẽ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Đúng vậy.”
“Đính hôn với nhà nào?”
“Cách nhà ta không xa, cũng tính là một nhà giàu có trong số các hàng xóm, hơn nữa lại là con trai duy nhất trong nhà, mẹ ta nói, dựa vào điều kiện cao như vậy, nếu không có của hồi môn phong phú, sẽ không tìm được nhà như vậy, cho nên bảo ta tới dập đầu tạ ơn tiểu thư.”
Lãnh Băng Nguyệt ho nhẹ một tiếng, xua xua tay: “Miễn đi miễn đi, hôm nay gọi ngươi tới cũng không phải vì muốn xem ngươi dập đầu, ta nghe nói sắp tới hôn kỳ, cho nên gọi ngươi tới đưa cho ngươi thêm chút trang sức.”
Sau đó âm thầm ra hiệu ánh mắt với Tứ di nương, Tứ di nương cuống quýt lấy hộp trang sức ra, mở ra rồi đặt trước mặt Du Nhi.
“Cô nương xem có thích chỗ trang sức này không? Nếu cảm thấy cũ quá thì mang tới cửa hàng trang sức đánh chế lại cũng được, đều là bạc trắng đấy.”
Du Nhi cô nương nhìn những món đồ này, hai mắt lập tức phát sáng, ánh mắt cứ dính vào đó, sau đó lại thay đổi vẻ mặt, làm ra vẻ đơn thuần chất phác, cười tươi rói: “Phiền ngài tiêu pha nhiều như vậy, thật là ngại quá.”
Ngay cả một câu khiêm nhường cũng không có.
Đột nhiên, Tứ di nương ngẩn người ra.
Lãnh Băng Nguyệt lại ho một tiếng: “Không chỉ có những đồ trang sức này, còn có bạc ở dưới, ngươi cũng nhận đi, sau này về nhà chồng cũng tốt hơn, tránh cho người ta khinh thường.”
Tứ di nương cuống quýt lấy ngân phiếu trong lồng ngực ra, run rẩy đưa cho Du Nhi cô nương.
“Con à, giữ cho tốt nhé.”
Du Nhi cô nương lại một lần nữa khôi phục vẻ nghiêm trang, cất ngân phiếu vào trong lồng ngực, một tay ôm lấy hòm trang sức: “Đa tạ phu nhân, đa tạ phu nhân.”
Lãnh Băng Nguyệt gật đầu nói: “Ta cũng không giữ ngươi lại lâu, về sớm đi, tránh để nương ngươi không yên tâm.”
Du Nhi cô nương lập tức xoay người rời đi không chút lưu tình.
Tứ di nương vừa gặp con gái, chưa nói được mấy câu nên vô cùng không nỡ, vén mành ra, mỏi mắt trông mong nhìn theo nàng ta đi theo Triệu ma ma, không quay đầu lại lấy một lần.
Ngẫm lại mấy năm nay nhung nhớ, còn chưa kịp được an ủi, nhịn không được nước mặt lại chảy ra như mưa. Lại nghĩ tới đây có thể là lần cuối mình được gặp con gái, bà ta dùng khăn che mặt lại, khóc đến run rẩy cả người.
“Được rồi, nếu bà không khóc lóc sướt mướt, có thể bảo nàng ta ở lại đây uống với bà ly trà. Nhưng mà cứ kích động như vậy, sắp dọa người ta đến nơi rồi.” Lãnh Băng Nguyệt vô cùng không kiên nhẫn nói.
“Có thể biết được con bé sống tốt, ta cũng yên tâm rồi.” Tứ di nương cắn chặt răng, cố nhịn xuống tiếng khóc.
“Vậy thì trở về đi, ở chỗ của ta khóc lóc sướt mướt, bị người khác nhìn thấy, còn tưởng là ta bắt nạt bà đó. Bà phải biết là nếu không có di nương của ta, chớ nói là cơ hội gặp mặt hôm nay, e là hiện giờ bà còn đang phiêu bạt ở đâu không biết chừng.”
Tứ di nương gật đầu, cố gắng kiềm nén nước mắt, buồn bã trở về.
Rời khỏi viện của Lãnh Băng Nguyệt, lại nhịn không được mà cảm thấy xót thương, cúi đầu gạt nước mắt, nhìn thấy chiếc vòng tay trên cổ tay mình, mới thình lình nhớ ra một chuyện.
Đây là một đôi vòng tay nạm đá quý được làm bằng vàng, bà ta đã định phân làm hai, chia cho Thanh Họa và Du Nhi mỗi người một chiếc, biết đâu sau này còn có cơ hội nhận nhau? Xem như cũng có cái mà nhớ đến.
Chỉ là vừa rồi cứ mải kích động, chuyện quan trọng như vậy mà lại quên mất.