Phương Phẩm Chỉ kinh hoảng mất một lát rồi khôi phục lại sắc mặt như thường.
“Ngươi đã biết từ khi nào?”
“Đã biết từ rất sớm rồi”
“Vậy ngươi không ăn Ngưng Hương đan ta đưa chứ?”
“Ngươi cho ta Ngưng Hương đan sao? Đó rõ ràng là độc dược! Ta có thể ngu xuẩn vậy sao, lại có thể dính bẫy của ngươi?”
Lời nói của Tri Thu làm cho trong lòng Phương Phẩm Chi ngày càng không yên, có cảm giác thông minh bị thông minh hại.
“Vậy hôm nay ngươi đến đây là muốn làm gì?”
“Ngươi tìm ta tới không phải là vì muốn thương lượng giao dịch sao? Mục đích của chúng ta đương nhiên giống nhau, nhưng chỉ tiếc là lợi thế không nằm trong tay ngươi mà thôi”
Tròn lòng Phương Phẩm Chỉ trầm xuống: “Ngươi muốn như thế nào?”
Tri Thu hừ lạnh một tiếng, đi thẳng vào vấn đề: “Tiền, ta muốn tiền. Ngươi và Lãnh Băng Nguyệt đưa cho ta năm ngàn lượng bạc, ta sẽ lập tức xuất phủ, hoàn toàn biến mất khỏi kinh thành”
“Năm ngàn lượng, ngươi cũng có can đảm được voi đòi “Lãnh Băng Nguyệt sẵn sàng bỏ ra năm ngàn lượng để đổi lấy Ngưng Hương đan, năm ngàn lượng đối với nàng ta mà nói cũng chẳng đáng để nhắc tới. Còn ngươi, vừa quay người đã xảo trá vơ vét cả nửa gia nghiệp của người ta, nói vậy thì cũng là một kẻ giàu có. Năm ngàn lượng bạc đối với hai người các ngươi mà nói thì chẳng nhiều nhặn gì. Huống chi, không phải các ngươi còn muốn kiếm thêm một khoản lớn hơn sao?”
“Cái gì lớn hơn?”
“Lãnh Băng Nguyệt đã có thai, nhưng không muốn bỏ nó đi, muốn làm mẹ quý nhờ con, ngồi vững trên cái ghế trắc phi vương phủ này. Hơn nữa, mấy ngày trước đây nàng ta luôn cố ý bắt chước tư thế và giọng nói của Lãnh Băng Cơ. Nếu ta đoán không sai thì chắc hẳn là muốn quyến rũ Vương gia, muốn gài bẫy phải không?
Giờ Lãnh Băng Nguyệt lại bị đưa vào thôn trang, tám chín phần mười là do đã mạo phạm Vương gia vào đêm Trung thu hôm đó, Vương gia thẹn quá thành giận trừng phạt nàng ta.
Chân tướng sự việc ta đoán không ra, nhưng chỉ cần hai người các ngươi thành công thì vinh hoa phú quý sau này sẽ là vô cùng vô tận. Dù có tính thế nào thì năm ngàn lượng cũng vẫn đáng giá.”
Phương Phẩm Chỉ đã ngấm ngầm mưu tính người khác cả nửa đời người, không ngờ hôm nay lại bị người khác tính kế.
Đối phương còn là một tiểu nha đầu bé nhỏ.
“Chuyện ngươi biết cũng không ít đâu nhỉ.”
“Cái này gọi là người có lòng không sợ mất công. Không nắm chắc mười phần làm sao ta dám bảo hổ lột da?”
Phương Phẩm Chi do dự chỉ chốc lát rồi cắn răng đáp lời: “Được, ta đồng ý, ta đi lấy bạc, ngươi chờ ở đây”
“Chờ bao lâu?”
Hắn ta đứng lên: “Thắp hương làm bằng chứng, nửa nén hương nữa ta sẽ trở lại.”
“Không cần” Tri Thu cũng đứng lên: “Phương Phẩm Chị, ngươi không cần giở trò với ta, ngươi nghĩ ta không biết rõ ngươi sao, trong lư hương kia của ngươi chẳng lẽ không có vấn đề gì sao? Ngươi muốn làm cho ta hôn mê choáng váng, sau đó phản công nắm lấy nhược điểm của ta, dùng để kìm chế lẫn nhau phải không? Ta dám đến đây một mình thì tất nhiên đã có chuẩn bị. Ta khuyên ngươi nên từ bỏ ý định bẩn thỉu đó đi”
Phương Phẩm Chỉ bị một lời bóc trần quỷ kế thì càng thêm bối rối. Quả thật hắn đã tính toán như vậy thật, chỉ cần Tri Thu trúng thuốc mê thì hắn có thể làm gì tùy thích, sau đó lấy điều này áp chế ngược lại nàng ta. Hai bên đều nắm được nhược điểm của đối phương trong tay, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nếu không, Tri Thu sẽ là một cái động không đáy, không bao giờ biết đủ.
“Ngươi không tin ta, ta cũng không còn cách nào.”
“Muốn ta tin ngươi sao? Một kẻ ăn bám người khác lại có thể đồng ý sảng khoái như ấn sàng lấy tiền túi ra để chặn miệng ta sao? Việc ngươi định làm là tìm Lãnh Băng Nguyệt, vơ vét của nàng ta sáu bảy ngàn lượng bạc, sau đó nuốt riêng một phần, đây mới là phong cách của ngươi. Ngươi đồng ý nhanh như vậy là ta đã biết ngươi chắc chắn đang có quỷ kế.
Phương Phẩm Chi không còn lời nào để nói nữa, hẳn phát hiện, tiểu nha đầu trước mắt còn khó chơi hơn so với hắn tưởng tượng nhiều.
Hắn cả đời chơi chim, nay lại bị chim mổ mù mắt.
Tri Thu nhìn phản ứng của hắn thì cười đắc ý: “Ta cho.
ngươi thời gian hai ngày để cân nhắc, không bắt ngươi phải cho ta đáp án ngay bây giờ. Ngươi có thể tìm Lãnh Băng Nguyệt thảo luận. Người đi cùng ta đang đứng chờ ngoài khách điếm, cho nên ta sẽ không ở đây lâu, tránh cho nàng ta sốt ruột lại xông vào khách điếm, đối với ta và ngươi đều không tốt.”
Liếc mắt nhìn Phương Phẩm Chi đang hoang mang thở hổn hển nàng ta nhanh chóng mở cửa phòng đi mất, trong lòng bàn tay đã đầy mồ hôi.
Phương Phẩm Chi cũng đang hoang mang.
Làm sao bây giờ?
Nếu Tri Thu thật sự kể việc này ra thì cái mạng nhỏ của hắn chắc chắn không thể giữ nổi.
Năm ngàn lượng bạc, hắn biết tìm ở đâu nhiều tiền như vậy? Người này đúng là có gan đòi hỏi.
Giờ cũng chỉ có thể tìm Lãnh Băng Nguyệt thảo luận. Năm ngàn lượng này nàng ta muốn cũng phải đưa, không muốn cũng vẫn phải đưa.
Nghĩ vậy hắn liền cải trang, cắp theo giỏ đi đến nông trang.
Trong nông trang đồng ruộng đan xen, mùi thơm của rau dưa và trái cây bay khắp nơi, tiếng gà chó vang vọng, đây là một năm mùa vụ bội thu, hầu như tất cả lao động ở đây đều đã đi làm ruộng. Chỉ có một vài phụ nhân còn ở nhà bận rộn làm bữa tối, tiếng nói tiếng cười rôm rả.
Cả đoạn đường Phương Phẩm Chỉ đều hỏi thăm đường đi, đám phụ nhân nhìn thấy một cô nương trắng trẻo xinh đẹp như vậy thì hết sức nhiệt tình, chỉ cho hắn chỗ ở của Lãnh Băng Nguyệt, còn xì xào bàn tán sau lưng xem thân phận của Phương Phẩm Chỉ là gì.
Trong thôn trang cuộc sống cơm no áo ấm không tính là gian khổ, nhưng đối với đại gia tiểu thư như Lãnh Băng Nguyệt mà nói thì sống một ngày mà như một năm.
Đồ ăn không đủ tinh tế, môi trường sống quá mức đơn sơ, chăn bông không đủ mềm, đám người hầu quá mức thô lõ.
Mùi mồ hôi, mùi nước tiểu, bọ xít, phân gà, chuột bủa vây khắp nơi khiến nàng ta lải nhải suốt ngày, cảm thấy suy sụp vô cùng.
Nhất là sự tuyệt tình của Mộ Dung Phong càng làm cho nàng ta cảm thấy suy sụp và tuyệt vọng hơn.
Thậm chí nàng ta còn nghỉ ngờ mình làm thế này là đúng hay sai. Dựa vào việc có thai thì thật sự có thể thay đổi vận mệnh của mình sao?
Phương Phẩm Chỉ cuối cùng cũng tìm tới nơi, cả người toàn là màu sắc tươi sáng, ở giữa nông trang này lại cực kỳ bắt mắt.
Lãnh Băng Nguyệt liếc mắt một cái liền thấy được, chóp mũi chua xót, thiếu chút nữa khóc ra tiếng.
Tuy biết rõ Phương Phẩm Chỉ thực sự không tốt hơn Mộ Dung Phong bao nhiêu, kỹ xảo khiêu khích của hắn ta cao siêu và điêu luyện như vậy thoạt nhìn đã biết là một tay phong lưu lão luyện. Nhưng ai bảo bây giờ nàng ta không còn chỗ dựa nào chứ, chỉ có thể nương tựa vào hắn ta.
Triệu ma ma đón Phương Phẩm Chỉ vào phòng rồi thức thời lui ra ngoài, còn đóng cửa lại.
Lãnh Băng Nguyệt nhanh chóng nhào vào lòng Phương Phẩm Chỉ: “Cuối cùng chàng cũng tới!”
Phương Phẩm Chỉ đang lo lắng trong lòng nên không còn dịu dàng dỗ dành nàng ta như những lần trước nữa, chỉ vỗ về lưng nàng ta: “Vừa nghe nói nàng bị đuổi tới đây không phải ta liền đến ngay sau? Chuyện đã thành chưa?”
Lãnh Băng Nguyệt gật đầu: “Thành công rồi, lúc đầu bị Mộ Dung Phong nhận ra nên ta liền dùng thuốc mê chàng chuẩn bị cho ta. Sau khi hắn tỉnh lại quả thực không thể nhớ ra chuyện gì đã xảy ra, tưởng đã trúng kế của ta nên thẹn quá hóa giận đưa ta đến đây”
Phương Phẩm Chỉ vui mừng: “Vậy là mọi việc đều thuận lợi”
Lãnh Băng Nguyệt ấm ức nước mắt giàn giụa: “Nhưng ta không thể ở lại nơi này dù chỉ một khắc, từ nhỏ đến lớn ta chưa từng phải chịu qua cảnh ấm ức thế này. Chàng nhất định phải nghĩ cách đưa ta trở lại”
“Giờ nàng ở lại thôn trang là an toàn và ổn thỏa nhất. Dù sao y thuật của Lãnh Băng Cơ cao như vậy, mỗi ngày nàng đều lượn lờ trước mặt nàng ta, hơn nữa trong phủ người nhiều lại hay để ý, dễ lộ ra dấu v: Nàng ở đây thì không như vậy, sẽ có người để ý quan sát nàng sao? Cứ coi như là nàng đang nằm gai nếm mật đi, chỉ chờ thời cơ đến là có thể dựa vào việc có thai để trở về Vương Phủ, lại còn được hưởng đãi ngộ người nâng kẻ đỡ. Những gian khổ bây giờ nàng phải chịu được”