*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lãnh Băng Nguyệt đã hồi phủ, suy nghĩ của nàng ta còn đang rối bời, nàng ta nằm nghiêng trên giường thở ngắn than dài. Nghe thấy người của Cẩm Ngu đến gọi mình, nàng ta lười biếng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Hồi bẩm Trắc phi nương nương, có mấy vị quý nhân đến vương phủ hỏi thăm quận chúa, muốn làm quen với Trắc phi nương nương nên quận chúa lệnh lão nô đến đây, mời Trắc phi nương nương tới cùng tiếp khách”
Lãnh Băng Nguyệt giật mình: “Lãng Băng Cơ đâu?”
“Vương phi nương nương đã về tướng phủ, Như Ý công chúa cũng có ở đó.”
Bà ta nói ít nhưng ý nhiều, Lãnh Băng Nguyệt lập tức hiểu được ý của Linh Bà. Như Ý và Lãnh Băng Cơ từng có mâu thuẫn với nhau, có lẽ chắc cũng vì ngại chuyện này nên mọi người không tiện tìm Lãnh Băng Cơ về.
Chuyện nàng ta gài bẫy Như Ý để đối phó với Lãnh Băng Cơ, mặc dù Mộ Dung Phong đã điều tra ra được nhưng mấy người đó chưa hẳn đã biết chuyện này.
Nàng ta ngồi dậy, hơi do dự một lát rồi gọi Tri Thu và Triệu ma ma vào hầu hạ việc thay y phục.
Lãnh Băng Nguyệt cũng không truy cứu nhiều, nàng ta thỏa mãn nhìn hình ảnh của mình trong gương. Thoa nhẹ một chút son phấn, thay y phục xong rồi nàng ta dẫn theo Tử Thu và Linh bà tới viện của Cẩm Ngu.
Trong viện những cô nương đang nói đùa rất náo nhiệt.
Thấy Lãnh Băng Nguyệt tới, tất cả cùng im lặng, dáng vẻ chờ đợi để xem kịch vui.
Linh bà lén nháy mắt về phía Cẩm Ngu rồi yên lặng lui xuống, đi vào trong phòng mình và đóng cửa phòng lại.
Như Ý nhìn thấy Lãnh Băng Nguyệt, nhớ lại chuyện lúc trước nàng ta lén giở trò xấu, khiến nàng ta mất hết mặt mũi trước mặt Thái hậu và hoàng hậu. Nghĩ đến đây, sự hận thù dâng lên cưồn cuộn trong lòng Như Ý, nàng ta hừ lạnh một tiếng.
“Cẩm Ngu quận chúa đã bị hại thành bộ dáng này rồi mà Lãnh trắc phi vẫn còn tô son điểm phấn, xem ra ngươi không những không có chút hối hận nào mà tâm trạng còn có vẻ rất tốt nhỉ”
Nàng ta nói ngay ra một câu chế nhạo, Lãnh Băng Nguyệt cảm nhận được thái độ thù địch rõ ràng trong đó, cảm nhận được đám người hôm nay tới đây hẳn là không có ý gì tốt đẹp nên nàng ta cũng phải cẩn thận để đáp lại.
Nàng ta mỉm cười: “Như Ý công chúa nói quá lời rồi, đối với chuyện nhất thời thất thủ làm Cẩm Ngu quận chúa bị thương, thiếp thân cũng cảm thấy rất áy náy nên cố hết sức đề bù đắp. Nghe nói có mấy vị quý nhân tới phủ làm khách, nếu y phục Băng Nguyệt không chỉnh tề không phải là đang coi thường công chúa sao?”
Như Ý châm chọc hết sức để bù đắp? Ngươi bù đắp thế nào? Bưng trà dâng nước hay là trải giường xếp chăn cho Cẩm Ngu?”
Cẩm Ngu tận dụng kế hở để nói xen vào: “Vương gia đã có lệnh hạ nhân trong phủ đều phải nghe theo sự sai bảo của ta, chăm sóc ta kỹ càng chu đáo. Thứ tay chân vụng về này thì làm được cái gì chứ? Giữ lại trước mặt ta chỉ để làm thứ mua.
vui, cùng đánh đàn ngâm khúc với ta cho bớt buồn thôi.”
“Nói cũng phải” Như Ý gật đầu: “Hai bàn tay này của Lãnh Trắc phi dùng để khơi chuyện thị phi, nếu dùng để làm những chuyện đó không phải là lấy dao mổ trâu đi giết gà sao? Từ lâu đã nghe nói Lãnh Trắc phi nhảy rất đẹp, có thể mê hoặc được trái tim con người. Cẩm Ngu quận chúa, muội nói hôm nay chúng ta có được cái diễm phúc ấy không?”
Thân là đích công chúa, thân phận cao hơn một bậc so với Lãnh Băng Nguyệt Lãnh trắc phi này. Nếu là người khác, khi ngồi chung một chỗ phải cúi đầu xuống. Bắt Lãnh Băng Nguyệt nhảy cho mọi người ở đó xem, để mọi người có cơ hội soi mói, đây đúng là một sự lăng nhục vô cùng lớn.
Cả đám người lập tức trở nên có tinh thần vì ai cũng biết kịch hay sắp tới.
Lãnh Băng Nguyệt thì tức giận đến đỏ mặt tía tai, nàng ta tức giận trừng mắt nhìn hai người còn lại: “Tốt xấu gì ta cũng là Trắc phi của Kỳ Vương gia, các người tới phủ làm khách, ta có lòng tốt đích thân tới đây tiếp đón, không ngờ công chúa Như Ý lại sỉ nhục ta như “Chính ngươi cũng nói đấy, ngươi chẳng qua chỉ là một trắc phi mà thôi, cũng chỉ hơn những thiếp thất hèn mòn kia ở chỗ xuất thân thôi. Hơn nữa ngươi có thể nhảy và hát được trước mặt Cẩm Ngu và Tam ca ta nhưng tại sao trước mặt ta lại giả vờ nghiêm túc như vậy”
Mấy vị quý nhân nhao nhao lên để phụ họa. Cẩm Ngu không nói gì cả.
Sắc mặt Lãnh Băng Nguyệt đỏ tới mức xanh xám, nàng ta căn chặt răng: “Đúng là ức hiếp người quá đáng!”
“Yo, vừa nãy Cẩm Ngu quận chúa còn khoe khoang rằng nếu bảo Trắc Phi nương nương đánh đàn hát khúc thì nàng ta sẽ ngoan ngoãn phục tùng nhưng xem ra chưa hẳn đã phải như vậy”
Cẩm Ngu cao giọng nói: “Lãnh Băng Nguyệt, tỷ muội chúng ta muốn người nhảy thì ngươi nhảy đi, đừng có rượu mời không uống lại uống rượu phạt”
Nói tới mới thấy kỳ lạ, vừa nãy Lãnh Băng Nguyệt còn khí thế hùng hổ, thế nào cũng không chịu khuất phục nhưng đột nhiên cả người nàng ta chấn động, bước chân dừng lại, nhất thời nàng ta trở nên mê mang, do dự không biết nên đi hay ở.
Cẩm Ngu ngồi ngay ở đầu cười lạnh: “Người đâu, tấu nhạc!”
Đại Mạt đem đàn ra, để xuống bàn. Người tới đánh đàn lại là Linh bà, bà ta ngồi quay lưng về phía mọi người, đôi bàn tay nhăn nheo đặt lên những sợi dây đàn, khẽ gẩy từng sợi dây một.
Cẩm Ngu vênh mặt hất hàm sai khiến đi”
Giọng điệu này khiến người khác cảm thấy vô cùng khó chịu nhưng Lãnh Băng Nguyệt cũng không hề mở miệng hỏi vặn mà ngược lại còn quay người lại, đối mặt với tất cả mọi người rồi cúi người ngoan ngoãn nói một câu: “Tuân mệnh”
Lãnh trắc phi, nhảy Sau đó nàng ta đứng dậy, bắt đầu nhảy theo nhạc, từng động tác phất tay áo, hạ eo, xoay tròn đều vô cùng nghiêm túc.
Không ai có tâm tình thưởng thức kỹ thuật nhảy múa của Lãnh Băng Nguyệt mà tất cả đều ngây người kinh ngạc.
Nỗi nhục nhã như vậy mà Lãnh Băng Nguyệt có thể thản nhiên tiếp nhận như vậy sao, làm sao có thể như thế được?
Nàng ta tốt xấu gì cũng là con gái của tướng phủ, là trắc phi của Kỳ Vương phủ. Cho dù có đuối lý nhưng có Huệ phi lên tiếng thì cũng không đến mức khúm núm nịnh bợ trước một quận chúa như vậy.
Nhưng trên thực tế, không những nàng ta nhảy mà còn không có vẻ gì là miễn cưỡng, giống như một nô tỳ thấp bé, dễ dàng sai bảo bị Cẩm Ngu hò hét sai khiến thế nào cũng nhẫn nhục chịu đựng.
Cẩm Ngu ngồi ngay ngắn ở đẳng trước, trong lòng vô cùng hài lòng và vô cùng đắc ý, từ đầu tới cuối lúc nào cũng nở một nụ cười nhạt.
Còn Như Ý thì cũng vô cùng sung sướng, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì danh dự của con gái nhà họ Lãnh không.
phải mất hết sao, đây cũng không khác gì là đang đánh vào mặt Lãnh Băng Cơ.
Nhất thời đám người đó mỗi người có một tâm tư khác nhau, những tiếng giễu cợt vang lên không ngớt bên tai.
Khúc nhạc kết thúc, Lãnh Băng Nguyệt thở mạnh và đứng gọn lại, không ngờ nàng ta còn mỉm cười với mọi người, dáng vẻ xấu hổ ngượng ngùng.
Thái độ đó của nàng ta khiến tất cả mọi người ở đó không còn kiêng ky gì nữa.
“Hóa ra con gái của tướng phủ cũng chỉ có thế”
“Không ngờ Phong Vương ca ca lại bị một nữ nhân như vậy mê hoặc đến thần hồn điên đảo”
Như Ý càng cười to làm tới hơn: “Nhảy rất hay, đúng là nhảy rất hay. Không ngờ quận chúa Cẩm Ngu lại dạy ngươi nghe lời như vậy, đúng là khiến ta mở rộng tầm mắt. Nhất định phải thưởng”
Nàng ta thò tay vào ngực áo, lấy ra một thỏi bạc, rồi ném về phía Lãnh Băng Nguyệt: “Bổn công chúa thưởng cho ngươi!”
Lãnh Băng Nguyệt không hề xấu hổ, khom người nhặt thỏi bạc kia lên, lại còn cất vào trong ngực như bảo bối khiến cả đám người kia được một trận cười vang, càng nói ra những lời khó nghe hơn.
Tri Thu đứng ở bên cạnh, ánh mắt lóe lên, nhân lúc những người kia còn đang nói chuyện rôm rả, nàng ta lặng lẽ lùi lại phía sau hai bước rồi chạy thẳng về phía Triều Thiên Khuyết.