Khẽ cười Nhã Tịnh nhìn qua Nhu Giai cúi đầu.
- Đa tạ công tử có lòng, tiểu nữ chỉ e chẳng thể hồi đáp. Bởi trong lòng tiểu nữ vẫn còn cố nhân, công tử lượng thứ!
Nói rồi Nhã Tịnh xoay người tới trận tiếp theo "kỳ" chính là cờ.
Lang Minh Triết lúc này cũng đứng lên, giữ lấy tay nàng.
- Náo đủ rồi thì về cùng ta, chúng ta có việc cần nói!
Thấy Lang Minh Triết như vậy, Nhã Tịnh có chút ngượng ngùng cười.
- Huynh an tâm, ta chơi nốt với người này thôi! Chơi xong sẽ về cùng huynh.
Người tiếp theo chính là Đào Duy, hắn nổi danh chơi cờ. Chính vì vậy có không ít cờ thủ tới thách đấu với hắn, với Đào Duy nếu hắn đấu không lại sẽ dùng tuyệt chiêu ăn gian để thắng. Khiến cho bao người tan nhà nát cửa, hắn còn yêu thích trẻ con. Nói cách khác như hiện đại là ấu dâm, nhưng vì nhiều tiền nên hắn cũng được phụ thân mắt nhắm mắt mở cho qua. Lấy tiền bịp miệng nhà nạn nhân, hắn kinh tởm tới mức bé trai hay bé gái đều ăn. Kẻ như vậy, nếu nàng không làm gì, chỉ khiến hắn càng thêm hống hách mà thôi.
- Lưu cô nương, hôm nay thật phúc phần cho ta khi được thỉnh giáo tài năng của nàng!
- Đào công tử nói quá lời, tiểu nữ cũng chỉ có chút biết mà thôi!
Đào Duy nghe vậy khóe môi nhếch lên nụ cười khiến Nhã Tịnh đầy ghét bỏ.
- Hừm, chỉ là chơi cờ không thì thật nhàm chán, không biết Lưu tiểu thư có thể cùng ta cá cược một chút? Như vậy sẽ thêm phần thú vị!
Lang Minh Triết nghe xong liền thấy mùi không ổn, Nhã Tịnh khẽ cười tay có chút ngứa. Cá cược sao? Thú vị đấy!
- Tiểu nữ nghe theo công tử, quả thực nếu thắng có phần quà sẽ thú vị hơn.
Đào Duy nghe nàng nói tràn đầy nhiệt huyết, Nhã Tịnh vẫn mang bộ mặt vô cảm những người bên cạnh vẫn đang hóng chuyện cũng tụ tập lại. Có trò hay xem rồi, chỉ thấy Đào Duy cầm một con cờ đen lên cười.
- Vậy chúng ta cá hôn sự đi, nếu ta thắng ta muốn nàng sẽ làm Đào phu nhân!
Nhã Tịnh nghe vậy tay đưa tới bát cờ nắm lấy quân trắng khẽ cười.
- Vậy ta cũng cược! Chỉ là sau khi chúng ta chơi xong, ta sẽ nói ra điều muốn cược! Hỡi các công tử có mặt tại nơi đây, phiền mọi người làm chứng cho tiểu nữ!
- Được! Chúng ta sẽ làm chủ cho mỹ nhân!
Nghe thấy mọi người nói vậy, Nhã Tịnh thả cờ xuống khẽ cười. Nàng chỉ làm thủ tục này cho có, đưa tay chỉ phía Đào Duy tỏ ý mời.
- Đào công tử mời!
Đào Duy bắt đầu đặt cờ, mở một thế trận đã được dàn sẵn, ban đầu Nhã Tịnh thực sự đi theo hướng ý nghĩ của hắn. Chỉ tiếc lúc này bắt đầu có ồn ào, bên ngoài một vị thư sinh quần áo rách nát phải vá cũng muốn vào hội cùng thi đấu. Chỉ tiếc vị thư sinh kia bị chặn ngoài cửa, có không ít người tách chỗ xem náo nhiệt. Đương nhiên, một con người ham náo nhiệt như nàng cũng không thoát khỏi.
- Đào công tử, chúng ta có thể đi ra ngoài kia cùng nhau xem có chuyện gì?
Đào Duy cũng bị ảnh hưởng, nhìn tới nàng rồi suy nghĩ đôi chút.
- Được, để nơi đây ồn ào như vậy cũng không tiện chơi tiếp! Chúng ta đi qua xem, mời Lưu tiểu thư đi trước!
Nhã Tịnh nghe vậy liền đứng lên đi hóng chuyện, chỉ là nàng vừa đi, Đào Duy đã tiện tay hạ thêm một quân xuống khi mọi người không chú ý thành công đi thêm một nước.
- Công tử, không biết có chuyện gì vậy?
Nhã Tịnh tóm một tên đang hóng một bên hỏi, tên đó thấy nàng liền dừng lại chút ít nói.
- Có một tên ăn xin muốn vào đây, vì không muốn để mọi người bị ảnh hưởng bên không ai cho vào! Kể cũng tội hắn ta dù sao cũng là một tài tử. Chỉ tiếc hắn không đủ tiền đi tới kinh thành ứng thí, càng không có tiền mua lấy một chức quan. Thể lực yếu kém, hắn làm cũng chỉ đủ ăn! Nhưng vẫn luôn ham mê văn thơ, chỉ cần ở đâu có hội liền thấy hắn tới. Chỉ tiếc vì thân phận nên lúc nào hắn cũng bị đuổi ra!
Nghe vậy Nhã Tịnh chợt lại thấy cay đắng, tiếc thương cho số phận người tài.
- Ngươi sao còn dám tới đây? Người đâu, lôi hắn ta ra ngoài! Chớ làm bẩn mắt mọi người, nếu hắn còn đòi vào trong lập tức đánh gãy hai chân hắn!
Nhã Tịnh có chút tức giận, tức giận tới bật cười.
- Đào huynh, lời nói lúc nãy huynh đã quên? Đào huynh tôn trọng người tài, không phân biệt thân phận giàu nghèo, là chính huynh mới dứt lời chưa lâu, huynh không phải trí nhớ kém vậy chứ?
Đào Duy nghe nàng nói vậy có chút phiền phức. Tuy miệng hắn nói thế, nhưng nơi này đâu phải ai cũng có thể vào? Nơi này là nơi tụ tập của các con cháu, công tử thế gia. Ai cũng là viên ngọc quý, cành cao sang. Nếu như để một tên ăn xin như vậy vào, bọn họ sẽ bị hạ thấp bao nhiêu chứ? Nhưng nếu không cho tên kia vào, vậy thì hắn sẽ trở thành kẻ nói lời không giữ lấy lời!
Nhìn thấy Đào Duy rối rắm, Nhã Tịnh nhìn qua Dạ Nguyệt Tu Kiệt. Lúc này hắn mới như tỉnh lại trong mộng bước tới cạnh nàng mỉm cười.
- Ta cũng nghe thấy điều đó, không lẽ Đào công tử nói lời không giữ lấy lời? Còn rất nhiều người đang nhìn huynh kìa!
Dưới áp lực dư luận, Đào Duy quả thực đã cho vị thư sinh kia vào! Người kia khi được vào thì vô cùng vui vẻ cảm ơn Dạ Nguyệt Tu Kiệt liên tục, thấy vậy Nhã Tịnh nhướng mày. Biết thể ném hắn ở ngoài cho rồi, một lời cảm tạ nàng cũng không có.
Nhã Tịnh ngồi một bên vẽ vòng tròn, sau đó nhanh lẹ trở về chỗ ngồi. Nhìn bàn đã thêm quân đen, Nhã Tịnh khẽ cười. Quả là nhanh tay lẹ mắt, chỉ là...
Dù hắn có tính toán đi trước nàng một nước cờ, thì cuối cùng cũng rơi vào bẫy chết của nàng. Đáng tiếc, khi nhận ra thì đã quá muộn! Nhã Tịnh vẫn nhử hắn đi vào vùng cấm địa, nhưng Đào Duy quá tự tin vào bản thân không chú ý rằng mình đang bị vây dần! Tới lúc hắn nhận ra, Nhã Tịnh đã thắng. Đem quân thu lại, Nhã Tịnh khẽ cười.
- Đa tạ Đào công tử đã nhường, tiểu nữ lần này may mắn chiến thắng! Vậy trận cá cược của chúng ta cũng nên bắt đầu rồi!
Đem môi câu lên nụ cười khó hiểu, Nhã Tịnh nghiêng đầu. Dạ Nguyệt Tu Kiệt đã viết xong khế ước, hắn đem giấy tới đưa cho nàng.
- Đây là tờ giấy nợ, tiểu nữ chưa nghĩ tới hình phạt tiếp theo là gì vậy nên mong công tử ký vào tờ giấy nợ này! Khi nào ta nghĩ xong sẽ tới tìm công tử, chỉ cần công tử đóng dấu tại đây là được!
Đào Duy nghĩ rằng một nữ nhân tầm thường cũng chẳng thể làm gì hắn, không hề nghi ngờ mà ký vào. Nhã Tịnh nhìn tờ giấy trên tay, hài lòng muốn rút lại bị tên thứ ba chặn đường.
- Lưu cô nương quả thực đa tài, chỉ là chúng ta chưa từng nghe cô nương cầm. Không biết hôm nay liệu chúng ta có vinh dự nghe nàng tấu một khúc?
Thu lại vẻ đắc thắng lúc nãy, Nhã Tịnh lập tức thay một bộ mặt.
- Thật ngại quá Minh công tử, cơ thể tiểu nữ vốn sinh yếu ớt. Chỉ qua vải ải mà tiểu nữ sớm đã mệt mỏi, chỉ muốn có thể nghỉ ngơi!
Minh Kiên nghe vậy ánh mắt sắc bén liếc qua nàng, hắn thấy hai người bạn mình đã bại dưới tay nàng liền vô cùng tức giận. Hắn không thể không lấy lại mặt mũi cho tam đại tài bọn họ, càng không muốn để nàng đi dễ dàng như vậy!
- Chỉ là tấu một khúc nhạc, sẽ không khiến Lưu tiểu thư quá mệt! Không lẽ, Lưu tiểu thư không thể nể mặt ta?
Dạ Nguyệt Tu Kiệt thấy vậy liền tách Nhã Tịnh khỏi Minh Kiên cười.
- Vị huynh đài này là đang ép một nữ tử sao? Lưu cô nương đã nói bản thân mệt mỏi, hôm nay nàng ấy cũng đã đấu hai trận. Như vậy vẫn chưa đủ sao?
- Dạ Nguyệt huynh thật tình, ta cũng chỉ mời Lưu cô nương chơi đàn một chút thôi mà! Cũng đâu bắt nàng ấy làm gì qúa mệt nhọc?
Lang Minh Triết trực tiếp đứng dậy kéo tay Nhã Tịnh rời đi, hắn không thích những kẻ lằng nhằng như vậy. Phiền phức! Thấy Lang Minh Triết làm trò như vậy, ba kẻ kia tức muốn chết. Chỉ là vừa mới tính đuổi theo bọn chúng liền bị một nhóm hộ vệ chặn lại. Lang Minh Triết nhẹ nhàng đem Nhã Tịnh trở về phủ, Dạ Nguyệt Tu Kiệt cũng theo sau cùng trở về. Thấy xe ngựa của nàng về sớm hơn dự tính, mọi người lập tức chạy tới đón nàng. Thấy ba người bước xuống, Lưu lão liền có ý muốn hành lễ nhưng được Lang Minh Triết phất tay ý bảo không cần.
- Hôm nay con về thật sớm, còn mang theo bạn về sao? Mau vào nhà, ta kêu đầu bếp làm món ngon!
Nhã Tịnh đang tính vâng dạ, Lang Minh Triết lại đáp lời.
- Không cần, ta đã lâu không được thử món ăn của Lưu tiểu thư. Vì nhớ nhung mà tới, ta hôm nay liệu có diễm phúc ấy?
Có ai dám từ chối sao?
- Ha, đương nhiên có thể, mời công tử vào! Chúng ta từ từ ôn chuyện...
Đêm hôm đó Lưu phủ đãi khách quý, chính tay Lưu tiểu thư nấu ăn cho nam tử kia! Chuyện được lan ra khắp trấn, nhưng đó là chuyện của ngày mai!
Sớm hôm sau, trấn nhỏ lại thêm trấn động, ngoài việc của nàng còn có một chuyện khác. Xác của một tiểu cô nương được tìm thấy, dáng vẻ mới mười bốn tuổi. Nhã Tịnh theo thói quen sáng đi ra ngoài dạo một vòng liền thấy, nàng đi qua bên đấy xem chuyện. Chỉ thấy đám người kia thì thào.
- Đó không phải con lão Vương sao?
- Hình như đêm qua lão Vương uống rượu say, vợ lão cùng ái nữ đi tìm. Không ngờ tới lại xảy ra chuyện này!
- Huynh nói xem, y phục con bé như kia chín phần là bị mất trong sạch rồi! Đêm qua ta nghe Tiểu Lâm đi qua, hình như thấy tam đại công tử tóm lấy một bóng nữ tử!
- Suỵt! Huynh cẩn thận, nếu không lần này sẽ khó mà giữ mạng!
- Huynh xem! Nữ nhi nhà lão Vương đang lớn lên, xinh đẹp biết mấy! Giá như mà còn sống thì tốt biết bao, ta còn tính mai mối cho con bé đâu!
- Huynh không biết sao? Con bé có nhiều mối lắm, tiếc thật!
Nhã Tịnh khẽ nhìn, tay thi thể vẫn đang năm lấy một cái ngọc bội. Nhớ lại hình như là ngọc bội mà tên Đào Duy đeo sáng nay. Nhã Tịnh nghiêng đầu nhìn đám quan binh tới ôm xác đi. Có vẻ như lần này, lại một mạng chết oan rồi! Nhìn qua A Vệ cũng đang đứng xem, bỗng nàng nhớ tới có người giúp được rồi!