Nhìn nàng mỉm cười bé con kia mới lắp bắp nói chuyện.
- Ta...ta tên Ngô Tử!
Nhã Tịnh nghe vậy gật đầu bắt đầu đanh giọng nói.
- Việc ngươi ăn trộm là phạm phải luật pháp, ăn trộm là một loại phạm tội rất lớn, sẽ bị quan binh bắt tới ở ngục. Mặc kệ ngươi lớn hay nhỏ, ngươi nghĩ một cái bánh có thể đánh đổi bằng việc bản thân ở tù sao? Ta biết ngươi không có tiền mua bánh, nhưng không thể để lòng tham nhất thời làm hại bản thân. Lần này ta sẽ trả tiền bánh này giúp ngươi và mua thêm chút bánh khác để ngươi giúp đỡ những người cùng khổ như mình. Chưa hết! Trong phủ ta đang thiếu người đưa thư cùng nha hoàn và gia đinh. Ngươi có thể đưa họ tới chỗ ta thử việc ba ngày, bao ăn bao uống. Nếu họ làm việc được ta sẽ cho họ chỗ ăn chỗ ngủ và công việc cùng chút tiền.
Ngổ Tử nghe như vậy hai mắt mở lớn, nhìn Nhã Tịnh trước mắt như không tin được. Nhã Tịnh đưa cho hắn ngọc bội của mình rồi tiếp tục nói.
- Ngày mai ngươi cầm ngọc bội này tới cửa phía tây Minh vương phủ, sau đó đưa cho gia đinh nói cần gặp A Hoa tỷ, ta sẽ cho người ra đón ngươi.
Nói rồi nàng đưa cho chủ quán chút bạc mua thêm vài gói bánh trung thu đưa cho Ngô Tử rồi xoay người rời đi, Lang Minh Triết nhìn nàng vào liền bẹo má nàng.
- Nàng lại làm việc không đâu rồi!
Nhã Tịnh cười cười nhìn Lang Minh Triết lên tiếng.
- Chỗ người dân tị nạn trước kia không phải người nói chưa có thời gian thu dọn hay sao? Vừa hay có thể lợi dụng, hơn nữa ta làm như vậy không phải người càng được lòng dân hay sao?
Quan cao thuế nặng, hiện giờ người ăn xin càng ngày càng nhiều. Nếu chuyện này để đám giặc ngoài nước kia thấy được lại nghĩ tới trong nước yếu kém, chính vì vậy lại giở trò xâm lược. Việc trong chưa xong còn việc bên ngoài, nàng cũng không thể nào trì hoãn thêm.
Lang Minh Triết không nói gì, tay nắm lấy tay nàng đã lạnh. Hai người như đã quen, quá hiểu nhau mà im lặng. Vừa vào tới cung cũng đã bắt đầu yến tiệc, lần này những quan cao chức trọng thấy qua mặt Nhã Như Tuyết đều nhìn nàng cũng Lang Minh Triết bước vào như trò mua vui của chúng. Lang Minh Triết vừa vào liền diễn vai yếu ớt ho liên tục, thậm chí còn khoa trương hơn là dựa hẳn vào nàng. Nhã Tịnh hiểu, nhịn được liền nhịn!
Cuối cùng sau màn mở đầu của Hoàng thượng mọi người cũng bắt đầu tới tiết mục chào mừng, đương nhiên nàng không thể nằm yên giả chết như bản thân mong muốn.
- Vương phi, mọi người đều biết người là đệ nhất tài nữ của kinh thành, không biết hôm nay chúng ta có thể được thưởng thức tài nghệ của người hay không?
Nhã Tịnh nghe vậy liền biết, bọn chúng muốn chính là xem kịch hay. Xem trò mất mặt của đôi phu phụ này! Chỉ tiếc, nhớ kiếp kia Nhã Tịnh có từng hát cổ phong có đàn tỳ bà, chính vì không muốn giả biết đàn Nhã Tịnh nàng ếm bài hát hơn ba năm để học đàn tỳ bà. Chính là nàng muốn học thật tốt, tự tay làm ra bài hát đó tự tay đàn tự hát vì vậy về sau luôn theo học tỳ bà cùng đàn tranh. Tới nay cũng đã được bảy năm, nàng còn sợ làm trò cười cho họ sao?
Thở dài một hơi, Nhã Tịnh đứng lên mỉm cười đáp lễ.
- Các vị tiểu thư hôm nay ai nấy tài nghệ đều vô cùng giỏi, từ khi về vương phủ được sự cưng chiều của phu quân ta cũng đã lui đi không ít. Nhưng nếu ngũ đệ đã muốn được thưởng thức tài nghệ của ta, ta không ngại tấu một bản mời mọi người thưởng thức!
Nhã Tịnh không đi thay đồ, tùy tiện cầm lấy một tỳ bà của vũ công nàng ngồi giữa điện lấy thêm một khăn mỏng che mặt lộ ra hoa điền hình mẫu đơn trên trán ánh mắt vô tình lại có chút đau lòng. Tết trung thu, Nhã Tịnh tự tạo một bài đàn riêng, tiếng đàn như chu du khắp mặt sông cùng gió tạo nên gợn sóng lăn tăn. Nhã Tịnh tay gẩy từng nốt nhạc, tâm lắng nghe, tâm cười. Hoa dần nở, trăng bị mây đen che đi cũng dần sáng, ai nấy đều đắm chìm vào khúc hồi ức. Tiếng đàn kia khêu nên hồi ức khi họ còn nhỏ, bài đồng giao thường hát lại nao nao nhớ quê nhà. Tiếng đàn dứt, khung cảnh bình yên qua đi, chỉ còn nơi thâm cung lạnh lẽo cùng chốn quan trường đấu đá khốc liệt. Ai nấy đều luyến tiếc, lại như khâm phục nàng. Tiếng vỗ tay càng lớn, chẳng còn sự cười chê thủa ban đầu. Họ không thể ngờ tới, chỉ là một đứa con không được yêu thương trong nhà lại có thể mang trong mình tài năng như vậy. So với Nhã Như Tuyết họ biết, thật sự là không kém cạnh! Nhã Tịnh nhìn qua Lang Minh Triết thấy hắn hài lòng mỉm cười Nhã Tịnh biết một túi tiền còn lại sắp về tay mình rồi. Gửi tới ai nói nàng tham tiền, nàng không tham tiền! Nàng yêu tiền, tình yêu này có lẽ còn vượt qua tình yêu nam nữ trong đầu Nhã Tịnh, chí ít Nhã Tịnh nàng tin là vậy!
- Thật không hổ danh đệ nhất tài nữ của kinh thành, thật sự ta rất thích phần biểu diễn của ngươi! Người đâu! Ban cho Tứ vương phi mười cuốn vải thượng hạng! Ba mươi lượng vàng cùng hai hòm trang sức!
- Thần cảm tạ Hoàng Thượng ban ân!
Nhã Tịnh cúi xuống hành lễ, rất nhanh sứ giả Tây Châu tới tặng thêm lễ vật. Nhã Tịnh nhìn một màn này có chút chán nản, thấy Lang Minh Triết ra giấu Nhã Tịnh biết tới lúc rồi! Khi mọi người dùng bữa Lang Minh Triết gắp cho nàng chút gà, Nhã Tịnh vội ôm miệng chạy ra ngoài. Hoàng Thượng vì chú ý tới ca khúc vừa nãy nên thi thoảng cũng nhìn qua đánh giá nàng vừa hay bắt gặp một màn này. Ánh mắt Lang Minh Triết vừa hay chạm vào mắt của Hoàng thượng liền lên tiếng.
- Vương phi chưa kịp ăn gì sao đã chạy ra ngoài rồi? Có vẻ đồ ăn không hợp khẩu vị hai người sao?
Lang Minh Triết nghe vậy rất khiêm tốn mỉm cười.
- Đa tạ Hoàng huynh quan tâm, phu nhân nhà ta là đang có bảo bảo, thi thoảng sẽ ốm nghén! Chính vì vậy lúc nãy mới chạy ra ngoài, người không cần hiểu lầm. Đồ ăn nơi này lúc nào cũng ngon như vậy, có vẻ bảo bối trong bụng nàng có chút kén ăn!
Hoàng Thượng nghe vậy trong lòng thầm cười khinh bỉ, coi Lang Minh Triết như kẻ ngốc không biết gì cuối cùng cũng chỉ là một tên ốm sắp chết ôm ấp hi vọng ấm áp vào một thứ thấp hèn! Cuối cùng đứa con hai người họ sinh ra cũng chỉ là đồ tạp chủng, sao họ có thể để đứa bé sinh ra làm vấy bẩn dòng máu Hoàng gia đây? Chắc chắn họ sẽ tìm cách hại lấy đứa bé, cuối cùng trọng trách lớn lao này hẳn sẽ thuộc về phủ tướng quân.
Nhã Tịnh cùng Lang Minh Triết nhìn những ánh mắt khinh bỉ cùng xem kịch vui của đám người kia, trong góc tối âm thầm cùng nhau nhếch môi cười. Đúng là đám thỏ ngu ngơ, thành món cũng không biết rằng mình là mồi.
Khi Nhã Tịnh trở về, lập tức không ít người tới hỏi thăm và chúc mừng đôi phu phụ họ, cả người biết nàng là ai. Cả những người chưa biết, trò hề này may mắn kéo dài không lâu. Nhã Tịnh mệt mỏi dựa vào vai Lang Minh Triết được hắn ôm rời đi, Hoàng Thượng nhìn theo bóng nàng có chút tiếc nuối. Đúng là hồng nhan bạc mệnh, một kẻ có tài như nàng ta dây vào chuyện này e sau này sẽ không giữ được mạng sống, hắn ta vẫn còn luyến tiếc tài năng kia của Nhã Tịnh.
Về tới phủ, Lang Minh Triết nhìn nàng tựa vào mình ngủ ngon lành có chút không đành lòng. Ôm nàng xuống xe, dưới ánh trăng tròn ánh mắt hắn lộ ra bao ôn nhu, giá như nàng thật sự có thai thì tốt biết mấy!
Đáng tiếc ngay cả tâm nàng hắn còn chưa có, khẽ cười nhạt chỉnh áo cho nàng Lang Minh Triết ôm nàng về phòng nghỉ.
Sớm hôm sau Nhã Tịnh tỉnh lại đã thấy bản thân nằm trên giường, cũng may hôm qua có Lang Minh Triết đi cùng nên Thái hậu cùng Hoàng hậu chẳng giám làm gì nàng, vãng không dám lại gần. Chỉ có quận chúa kia liên tục liếc mắt về phía bên nàng, Nhã Tịnh mệt mỏi cười. Chỉ tiếc dù nàng ta có liếc thêm cũng chỉ tới vậy thôi!
- Tỉnh rồi sao?
Nhã Tịnh nhìn Lang Minh Triết tỉnh sớm hơn mình gật đầu, Lang Minh Triết kéo nàng dậy bắt đầu nói tiếp chuyện hôm qua.
- Không bao lâu nữa phủ tướng quân sẽ phái người tới chăm sóc nàng, mọi chuyện cần phải cẩn trọng hơn. Một số tai mắt của Hoàng thượng cũng bắt đầu ngo ngoe rục rịch, nàng nên cẩn thận!
Nghe Lang Minh Triết nhắc nhở Nhã Tịnh cũng chỉ có thể vâng dạ, cùng lúc đó A Hoa ở bên ngoài nói vọng vào.
- Vương phi! Ngô Tử mang theo ngọc bội của người tới tìm người!
Nhã Tịnh có chút bất ngờ, vốn nàng nghĩ nhóc đó không tới sớm như vậy.
- Được, ta biết rồi, ngươi lui ra trước đi. Đúng rồi, cho họ vào biệt viện phía tây chờ ta một chút ta sẽ ra ngay.
- Nô tỳ đã rõ!
A Hoa nghe xong liền chạy đi báo với Ngô Tử, Nhã Tịnh thấy vậy cũng chỉ cười bất đắc dĩ. A Hoa thường nói với nàng, nàng ta mong ước bàn thân có một muội muội hoặc đệ đệ. Giờ A Hoa hẳn vui lắm! Đem mọi việc ném ra sau đầu, Nhã Tịnh đang có chuyện khác đây! Dùng số bạc của mình Nhã Tịnh âm thầm mua lại một khách điếm trong khinh thành, vì tái tạo lại quán nên nhân công còn rất ít, vừa hay sự việc này diễn ra. Nhã Tịnh muốn thuê nhân công mới, chỉ tiếc nàng chưa kịp làm liền nảy ra ý định này! Đem người ăn mày thu nạp vào phủ dưới tư cách giai đinh cùng nô tì một chân vừa làm lòng người dân mềm đi, một bên thu nạp trá hình cho khách điếm của nàng. Lang Minh Triết biết, tuy biết nhưng vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhìn thấy nàng bước ra Ngô Tử vội hét lên.
- Phu nhân ! Ta bên này!
Nhã Tịnh thấy thằng bé, phía sau còn lúc nhúc không ít người liền mỉm cười.
- Đệ tới sớm vậy! Ta có chút bất ngờ đấy, vậy đây là những người đệ dẫn theo sao?
Nhã Tịnh nhìn qua đám người ăn xin thờ dài, được rồi, đa số đều phải dạy lại từ đầu! Nàng cho những người ăn xin đi báo danh, cho A Hoa đi chuẩn bị nước tắm cho họ.