Hôm sau, Lang Minh Triết phá lệ cho nàng đi ra khỏi Minh vương phủ.
Nhìn chợ vui vẻ tấp nập, Nhã Tịnh mới có thể lấy thêm vài phần hoạt bát. Chỉ thấy nàng vui vẻ chạy bên nọ, qua bên kia. Lang Minh Triết vừa mới rời mắt nhìn đám người đáng nghi một chút liền không thấy nàng đâu nữa, Lang Minh Triết có chút lo lắng. Hất tay một cái đám hộ vệ lập tức xuất hiện trước mặt Lang Minh Triết.
-"Các ngươi mau đi tìm nàng!"
Đám hộ vệ đồng thanh "Dạ" một cái liền phân tán, Lang Minh Triết nhìn theo hướng nàng chạy chọn một quán trà ngồi xuống chờ.
Cùng lúc đó trong một sòng bạc nọ, người mà Lang Minh Triết đang dốc sức tìm kiếm:
-"Đại!"
Nàng đặt hai thỏi vàng vào, tên chủ thầu liền nhếch môi! Mọi người bên ngoài đều vui vẻ theo nàng.
-"Đại! Đại! Đại! Đại!"
Tên đó mở bát úp ra, là đại! Nàng nhận về không ít vàng. Tiếp theo nàng với hắn chơi không ít, cũng thắng về không ít! Nhìn thấy nàng thắng nhiều như vậy, bọn chúng bắt đầu giở trò. Ngày trước khi nàng mới xuyên tới đây bọn chúng có thể giở trò, nhưng bây giờ đã khác. Nàng đã trở thành một người hiểu biết mấy trò cờ bạc này rồi, không uổng công cho mỗi ngày nàng đều rủ huynh đệ cờ bạc. Cũng không uổng công cho bọn họ dạy nàng.
-"Lần này ta đặt đại!'
Nhóm người kia cũng nhanh chóng theo nàng, bởi lẽ nhờ nàng họ cũng đã ăn được không ít tiền! Bát dần mở ra, là tiểu! Nàng ung dung đem quạt mở ra cười. Chưa để mọi người trách, nàng liền lên tiếng.
-"Các ngươi đúng là coi thường người khác quá đấy! Ta đã thắng nhiều như vậy, các ngươi còn dám chơi xấu trước mặt ta sao? Ngửa tay lên, trong tay hắn có một cái nam châm, điều khiển xúc xắc."
Nghe nàng nói xong, đám người chơi liền nhao nhao lên, chủ sòng thấy không ổn liền cho người tới đem nàng ra. Chỉ tiếc bọn chúng chưa chạm được vào nàng, Nhã Tịnh nhanh chân hơn đá văng bọn chúng. Ôm lấy số tiền thắng cược nàng đội tiền lên đầu, co chân bỏ chạy. Dù sao nàng cũng không nên gây họa quá lớn, bọn chúng nhiều người vậy, nàng đánh cũng đánh không lại. Không co chân chạy còn chờ bị ăn đấm sao?
Một cảnh tượng hiếm có nơi kinh thành nổi danh an ninh tốt xảy ra, Vương phi họ đang tìm kiếm vắt chân lên cổ chạy, trên đầu có một túi nải khả nghi! Đuổi theo sau nàng là một đám du côn bặm trợn! Đao sẹo khắp người, thật đáng sợ!
Lang Minh Triết đang nhấp trà nhìn xuống dưới liền thấy nàng chạy qua, đặt một nén bạc xuống dưới bàn hắn phi thân rời đi. Thấy Lang Minh Triết hai mắt nàng sáng lên gào to.
-"Vương gia, vương gia cứu tiểu nhân! Bọn chúng cậy đông ức hiếp nữ nhi yếu đuối!"
Lang Minh Triết không có ý giúp nàng, nhìn mọi người chỉ trỏ nàng hình như đã nhận ra gì rồi! Nàng biết khu này đông người, hẳn Lang Minh Triết sẽ không ra mặt đám người kia thấy vậy liền càng ra sức muốn lấy mạng nhỏ của nàng. Huhu, trái tim mỏng manh của nàng hảo bi thương. Nàng cũng đâu có làm gì nên tội đâu! Sao họ có thể đối xử với một bông hoa nhỏ bé như nàng như vậy chứ! Tim bảo bảo đau đây này!
Vậy mà sau một hồi chạy bở hơi tai, nàng không ngờ lại chạy trúng ngõ cụt. Cũng may nơi này không có quá nhiều người, mọi người thấy những kẻ như vậy liền bỏ chạy. Đặt túi ruột gan của nàng xuống, Nhã Tịnh quay lưng lại dang tay để tư thế bảo hộ đống tiền sau lưng mình.
-"Các ngươi có thể động vào ta, nhưng dám nhắm vào tiền của ta thì đừng trách!"
Đám người nghe vậy liền cười lớn.
-"Này tiểu nương tử, nàng người nhỏ như vậy mà khẩu khí cũng lớn đấy chứ! Ta nói nàng nghe, hôm nay nàng đừng hòng nguyên vẹn rời khỏi đây!"
Nói xong bọn chúng liền xông lên, nàng mỉm cười nhưng sau đó lại lo lắng cho đám vàng bạc sau lưng. Đem vàng bạc buộc lên người nàng an lòng xông lên. Đối phó với đám người này, nàng có chút hơi vất vả vì có nhiều người.
Một tên đem nắm đấm hướng nàng đấm tới, nàng nhanh nhẹn né khỏi cú đấm cúi người xuống đấm một cú vào bụng tên kia khiến hắn gục tại chỗ. Những kẻ sau kẻ đá vào người cô, nhanh nhẹn Nhã Tịnh đưa tay đỡ được co chân lên cùng lúc dùng tay bẻ gãy chân hắn. Nàng ra tay đủ tàn nhẫn, Lang Minh Triết nhẹ cười. Chỉ là đám người kia càng ngày càng tới đông, đám vàng bạc có chút làm vướng nàng! Phi! Vàng bạc là ruột gan sao có thể làm vướng víu chứ? Đây gọi là gánh nặng ngọt ngào! Nhìn nàng ngày càng rơi vào thế bị động, Lang Minh Triết mới bắt đầu giúp nàng! Vừa thấy Lang Minh Triết ra mặt, đám đầu trâu mặt ngựa kia liền sợ hãi nhưng vẫn cố to miệng.
-"Tứ vương gia, người không phải thường không tham gia những chuyện như vậy sao?"
Hắn vừa mở lời, Lang Minh Triết rút đao liền xông tới vì tốc độ quá nhanh hắn chưa kịp làm gì lập tức bị chém đầu. Lang Minh Triết lạnh lẽo nhìn đám người kia mở lời.
-"Từ khi nào các ngươi còn hiểu ta hơn chính mình? Cút!"
Đám người kia liền bỏ chạy toán loạn, Lang Minh Triết xách cổ áo nàng lên phi thân rời đi. Thị vệ của hắn ở lại thu dọn hiện trường, nàng bị hắn xách cổ đi chỉ có thể ngoan ngoãn.
Về tới sảnh lớn Lang Minh Triết mới thả nàng ra, không để hắn kịp trách tội nàng liền nhanh chóng ôm một chân của hắn.
-"Tứ vương gia, tiểu nữ biết lỗi rồi! Sẽ không có lần sau!"
Lang Minh Triết nghiêng đầu nhìn nữ nhân đang ôm chân mình có chút chán ghét đá đá nàng ra.
-"Vậy nàng tính nhận lỗi như nào đây?"
Nghe được lời này, nàng như bắt được sợi rơm cứu mạng buông chân hắn ra cười.
-"Vậy vương gia muốn tiểu nữ nhận lỗi như nào đây?"
Ha, có phải hắn thấy nàng rất để tâm cảm nhận của hắn hay không?
-"Ta thấy toàn bộ tiền cược của nàng hôm nay cũng không ít!"
Nàng ôm trái tim bé bỏng cố trấn định hỏi lại.
-"Vương gia, người đang đùa tiểu nữ có phải không?"
Lang Minh Triết không nói gì thêm chỉ nhướng mày như ý bảo nhìn mặt hắn giống đang đùa giỡn với nàng sao? Nhưng giữa tiền và mạng nhỏ, Nhã Tịnh nuốt nước bọt nhanh như chớp lao xuống ôm chân Lang Minh Triết bắt đầu bài ca vuốt mông ngựa.
-"Tứ vương gia hảo soái, mỗi khi nhìn người tiểu nữ liền chẳng thể nhìn ai khác. Tứ vương gia người như ánh dương trong đêm mù tăm tối, lòng dạ hiền lành như bồ tát. Luôn cứu tiểu nữ khỏi bi ai trần gian. Người là số một trong lòng tiểu nữ, người là động lực sống mỗi ngày của tiểu nữ. Những gì trước đây tiểu nữ làm chỉ để được người quan tâm bảo vệ, tiểu nữ biết bản thân làm như vậy là sai. Tiểu nữ biết mình thật ngu ngốc, vậy nên tiểu nữ sẽ tự trừng phạt bản thân. Sau khi chúng ta thành hôn xong sẽ tự cấm túc trong phủ một năm!"
Lang Minh Triết không thèm nghe nàng ngụy biện, tay hắn đầy vết chai nâng khuân mặt của nàng lên nhếch môi cười.
-"Giữa mạng và tiền nàng chọn điều gì?"
Mạng có thể mất nhưng tiền cũng có thể mất!
-"50-50 được không? Thực ra, đối với ta tự do cũng như tính mạng vậy! Vương gia có thể vừa cấm túc ta, vừa lấy một nửa tiền đi thôi được không?"
Nhìn nữ nhân trước mặt, hắn không biết nên diễn tả nàng là một con người như nào! Tham tiền như mạng sao? Vừa sợ chết, lại tham tiền.
-"Mẫu thân tiểu nữ cũng từng nói, trẻ con mới chọn! Người lớn thì muốn hết! Vậy nên tiểu nữ cũng chỉ là nghe lời phụ mẫu dặn!"
Nghe xong Lang Minh Triết chỉ có thể xách nàng lên.
-"Nếu nàng không nghe, ta sẵn lòng thu hết toàn bộ số vàng bạc nàng có!"
-"Vương gia! Như vậy là người đang cướp của đó! Vương giaaaaaa!"
Không để nàng nói thêm Lang Minh Triết ném nàng ra khỏi cửa phòng đóng cửa lại. Nàng ở bên ngoài gào khóc không thôi, đời nàng vậy là xong.
Ôm trái tim đã chết một nửa Nhã Tịnh tự bật một bản nhạc bi thương cho bản thân.
-"Vương gia, tiểu nữ yêu nhất người. Thề đấy, yêu nhất người!!!!"
Nghe tiếng gào của nàng ở bên ngoài, Lang Minh Triết đem đồ đổ ra nhìn thấy không ít vàng bạc nhếch môi. Lần nữa mở cửa, Lang Minh Triết ném túi của nàng ra ngoài. Nàng nhìn thấy chiếc túi bị ném qua, bản thân nàng liền chạy theo cái túi. Nhấc chiếc túi lên nàng liền thấy nhẹ bẫng, lột trong ngoài chiếc túi một xu cũng không có. Nàng điên máu lao tới đập cửa!
-"Tứ vương gia, hôm nay ta sống mái với người!"
Lang Minh Triết mở cửa ra, Nhã Tịnh hai mắt mở lớn, vậy mà mở cửa thật sao? Nhìn thấy như vậy nàng liền vắt chân lên cổ chạy. Lang Minh Triết mở cửa ra nhìn nàng bỏ chạy nhanh như vậy mới nhếch miệng cười.
Nàng về phòng thu dọn đồ đạc, nhờ hắn trả thù giúp nàng quá nguy hiểm. Sống ở đời nên lấy lui làm tiến, ở cạnh tên đó không lâu nàng nhận ra hắn đáng sợ như nào! Đem môi câu nụ cười, nàng không dám chọc vào hắn! Mất đi túi vàng bạc đó, nàng không có túi vàng bạc khác sao? Cũng may lúc đó nàng đã để trong người những thỏi vàng, còn chín mươi tám lượng hoàng kim nàng vẫn để trong phòng. Nhưng e rằng bọn họ có thể dựa vào số vàng này tìm ra nàng. Chậc, nhưng nàng không còn cách khác. Mẫu thân à! Người chờ nữ nhi thêm một chút nhé!
Tối hôm đó dù ấm ức tới đâu, Nhã Tịnh vẫn phải đi tới ăn cơm nếu không người vô tội cũng bị ảnh hưởng. Nhìn một bàn cao lương mỹ vị, nàng lại nhớ tới những lần ăn lương khô. Có lẽ lúc đó mới là cao lương mỹ vị, nàng có cảm giác. Mất đi tự do, cao lương mỹ vị cũng không còn ngon như trước. Nàng thề, không phải vì hôm nay mất đi nhiều vàng bạc đâu! Thề đấy!
-"Nàng không ăn thêm sao?"
Nhìn thấy nàng hạ đũa, Lang Minh Triết có chút cảm thấy lạ! Không phải lúc trước nàng còn ăn được rất nhiều sao? Nhưng như chợt nhớ ra điều gì, Lang Minh Triết chỉ cười.
-"Nếu nàng ăn hết, ta có thể trả lại nàng một phần ba số vàng bạc đó!"
Bỗng dưng nàng thấy yêu đời rồi, ôi là trời, nhìn bàn cao lương mỹ vị này đi! Quả thực chúng đáng yêu xỉu mà!
Vui vẻ cầm lại đũa.
-"Vương gia nhất ngôn cửu đỉnh!"
Nói rồi nàng bắt đầu bật chế độ dạ dày không đáy, càn quét toàn bộ bàn ăn! Ăn xong nàng còn không có chút hình tượng nào mà ợ một cái. Lang Minh Triết hài lòng gật đầu đem một túi đặt trước mặt nàng.
-"Của nàng như đã hứa!"
Nàng nhận xong liền vui mừng, giống như chỉ cần cho nàng thêm một cái đuôi nàng sẽ phe phẩy vậy. Chậc, đúng là một nữ nhân ham tiền!