Kỳ thực Vân Sơ vẫn nghĩ rằng chủ tử nhà mình chỉ đang ở đây chờ bọn họ thôi. Quả nhiên là tìm một lý do vô cùng hoàn mỹ để biến bức tranh này trở thành sự thật mà.
Trong dịch quán ở kinh thành xuất hiện một tiếng thét chói tai long trời lở đất, suýt nữa đã thủng cả mái nhà, dọa cho đám thị nữ xanh mặt, tất cả đồng loạt vọt vào trong phòng của Mạc Bắc Cửu công chúa.
"Công chúa, công chúa, người làm sao vậy?"
Một thị nữ áo xanh trực sẵn ở bên giường, cô ta cúi người khom lưng nhẹ nhàng vỗ vỗ nữ tử ở trên giường, giữa hai hàng lông mày toát lên vẻ lo âu.
Trịnh Diệc Thi tỉnh lại từ cơn ác mộng, vẻ mặt hốt hoảng, tim đập kịch liệt như đang nổi trống, mái tóc rối bời bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, dán ở hai bên thái dương.
"Quái vật, quái vật, dịch quán có quái vật sao??"
Trịnh Diệc Thi nửa dựa ở đầu giường, vẻ mặt còn chưa tỉnh hồn, hai mắt trống rỗng vô thần. Nàng ta vô ý thức vươn tay ôm lấy thị nữ áo xanh, cánh tay mảnh khảnh không giấu được run rẩy.
"Công chúa, thanh thiên bạch nhật làm gì có quái vật nào, chắc là người nằm mơ thấy ác mộng thôi".
Thị nữ áo xanh Tống Thu tự tay nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Trịnh Diệc Thi, giúp nàng ta bình ổn tâm tình.
"Công chúa mấy ngày gần đây bôn ba mệt nhọc, thân thể vô cùng mệt mỏi cho nên mới gặp ác mộng. Đợi khi người nghỉ ngơi khỏe rồi, công chúa sẽ không bị ác mộng quấy rầy nữa".
Tống Thu buông tay đang ôm lưng Trịnh Diệc Thi ra, lập tực lấy một ly nước ở trên bàn dài đưa cho nàng ta.
"Thật không? Nhưng ác mộng đó vô cùng chân thực, bản công chúa thậm chí còn có thể chạm tới gương mặt của quái vật kia nữa. Nam tử đó mặt vuông chữ điền, tai to mặt lớn mũi bè, lúc bước đi sẹo lồi trên người hắn cứ rung lên. Ấn tượng khắc sâu nhất với bản công chúa là tên đó còn tự xưng là Thần Vương. Diện mạo trông đáng ghét như vậy nào có thể sánh với Thần Vương thanh cao không nhiễm bụi trần chứ. Ác mộng này đáng sợ quá đi mất".
Trịnh Diệc Thi tỏ vẻ khó mà tin được. Trong mắt nàng ta, Thần Vương là một nam tử tuấn tú, sáng như sao trời, làm sao có thể có bộ dạng xấu xí như vậy được, nàng ta thật sự không tin những gì xảy ra ở trong mộng.
Nàng ta hơi híp mắt, đầu ngón tay mảnh khảnh nhu nhu ở thái dương, uống một hớp nước rồi lại đưa ly trà cho Tống Thu.
"Thần Vương còn chưa tới dịch quán sao? Bản công chúa đợi chàng lâu lắm rồi".
"Nô tỳ nghe nói bởi vì trong phủ Thần Vương có chuyện nên mới trì hoãn, sợ là sẽ phải muộn hơn một chút mới có thể tới đón công chúa vào cung dự tiệc".
Trịnh Diệc Thi vừa nghe thấy Thẩm Diệu Thần sắp tới dịch quán, nơi khóe mắt đuôi mày cũng vương chút ý mừng. Nàng ta đích thân đến đây cũng là vì Thần Vương điện hạ.
"Công chúa, hoàng tử Thiên Khải nhiều như vậy, người chưa có hôn phối cũng không thiếu, vì sao người hết lần này tới lần khác nhìn trúng Thần Vương điện hạ? Nô tỳ nghe nói trong phủ Thần Vương điện hạ đã có một vị chính phi hai vị trắc phi rồi, lần này người nghìn dặm xa xôi tới Thiên Khải hòa thân sợ là..."
Tống Thu thân là một nô tỳ cũng không thể quá lắm chuyện, nhưng cô ta không đành lòng trơ mắt nhìn công chúa nhảy vào hố lửa.
Trên đường đi cô ta nghe không ít chuyện linh tinh về Thần Vương điện hạ để giết thời gian, nói cái gì mà Thần Vương điện hạ yêu thiếp diệt thê, trong ngày đại hôn đồng thời cưới hai vị trắc phi vào phủ, còn chính phi dùng kiệu tám người đón về sau hai ba ngày đã bị trục đến thiên viện đáng thương sống qua ngày.
Tống Thu chỉ tưởng tượng thôi cũng đã thấy sợ. Nếu như công chúa điện hạ của bọn họ mà gả vào Thần Vương phủ sợ là cũng không khác gì mấy.
"Bản công chúa sẽ không vô dụng như con ma bệnh của phủ Thừa tướng đó, ngay cả phu quân mình cũng không giữ được đâu. Đợi bản công chúa gả vào Thần Vương phủ rồi sẽ khiến cho hai vị trắc phi kia phải rời phủ, để hai ả ra đi cùng một tấm chiếu rách".
Trịnh Diệc Thi xưa nay tùy ý thành thói, ở Mạc Bắc được cưng chiều đã quen cho nên từ trước đến giờ đều nghĩ gì nói đó.
"Công chúa, ngàn lần đừng để người khác nghe thấy những lời này. Bây giờ chúng ta không ở Mạc Bắc, bốn phía tai mắt rất nhiều, công chúa vẫn nên thận trọng lời nói hành động của mình cho thỏa đáng".
Trịnh Diệc Thi tán thành gật gật đầu, Tống Thu từ đầu đến cuối cũng là vì tốt cho nàng ta, điều gì đúng thì nàng ta sẽ ghi nhớ trong lòng.
"Công chúa, đại tướng quân đưa người vào kinh thành cầu kiến".
Ngaoif phòng truyền tới tiếng bẩm báo. Trịnh Diệc Thi ổn định lại tâm trạng, chỉnh trang lại rồi đứng dậy khỏi giường. Nàng ta ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn, chậm rãi ngước mắt nhìn về phía cửa, chờ đại tướng quân tới.
Sau một lát, người nọ đẩy cửa phòng ra. Trịnh Diệc Thi nhìn người mặc một thân áo giáp trước mặt, nhẹ giọng hỏi: "Tướng quân có chuyện gì quan trọng sao?"
Mạc Bắc đại tướng quân Quý Húc Nghiêu quỳ một chân trên đất, hướng về phía Trịnh Diệc Thi ôm quyền hành lễ.
"Thần đã sai người kiểm tra cẩn thận xung quanh dịch quán, vì đảm bảo sự an toàn của công chúa nên xin công chúa không nên tùy ý ra vào, đợi công chúa tiến cung gặp vua rồi sau đó du ngoạn cũng muộn".
Quý Húc Nghiêu cụp mắt, bởi vì động tác nhỏ mà áo giáp vuốt phẳng phát ra tiếng va chạm.
Trịnh Diệc Thi cư cao lâm hạ liếc mắt nhìn vị đại tướng quân vô cùng lợi hại trong miệng mọi người này, sao lại cảm thấy thế nào cũng không thuận mắt.
Nàng ta từ xưa tới nay nhìn người rất chính xác, không phải vì gương mặt không còn khả năng bảy tỏ cảm xúc của Quý Húc Nghiêu mà là bởi vì gã ta hành sự không từ thủ đoạn, khiến người ta sinh lòng chán ghét.
"Bản công chúa xưa nay làm gì chưa từng bị ai ước thúc, nếu như Quý tướng quân không có năng lực bảo hộ an nguy của bản công chúa, như vậy...kiện tướng đắc lực dưới tay ngươi tự nhiên có thể tiếp nhận vị trí tướng quân của ngươi bất cứ lúc nào".
Quý Húc Nghiêu nghe Trịnh Diệc Thi làm nhục mình như vậy, mặc dù trên mặt bất động thanh sắc nhưng trong lòng đã sớm muốn đâm cho nàng ta nghìn nhát.
Quý Húc Nghiêu cúi đầu thấp hơn, độ cong tà ác nơi khóe miệng tỏ rõ nội tâm gã lúc này có biết bao là kinh đào hãi lãng.
"Thần chỉ suy nghĩ cho sự an toàn của công chúa, hộ tống công chúa tiến cung gặp vua, hoàn thành nhiệm vụ chuyến hòa thân này thần mới có thể xong việc thối lui".
Quý Húc Nghiêu tận lực nhấn mạnh hai chữ "nhiệm vụ", đơn giản là muốn cho Trịnh Diệc Thi nghe, nàng ta dù sao cũng chỉ là một món hàng mà gã vận chuyển mà thôi, không đến lượt nàng ta khoa tay múa chân với gã.
Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng ly trà vỡ tan tành, một mảnh vỡ bắn trúng gò má của Quý Húc Nghiêu, một vệt máu đỏ chói mắt hiện lên.
Một giọt rồi lại một giọt máu nhỏ xuống trên mặt Quý Húc Nghiêu nhưng gã lại không có bất kỳ phản ứng nào, như thể người bị thương không phải là gã vậy.
Trịnh Diệc Thi quăng vỡ ly trà, sau khi phát tiết một trận xong cũng nguôi giận. Kẻ này âm hiểm độc ác, nàng ta rốt cuộc không kiềm chế nổi tâm trạng.
"Ngươi đi ra ngoài trước đi! Bản công chúa không chạy loạn là được, ngươi không cần phải giám sát bản công chúa như tội đồ vậy".
"Nếu công chúa không có chuyện gì thì thần xin cáo lui".
Quý Húc Nghiêu từ dưới đất đứng dậy, vừa xoay người liền không giấu được lệ khí nơi đáy mắt, viền mắt đỏ au nổi lên ngoan ý vô biên. Tay gã nắm chặt thành quyền, đầu ngón tay trở nên trắng bệch. Gã cắn chặt môi, như đang tận lực kiềm chế.
Rời khỏi phòng, sau khi cách đó đã xa, Quý Húc Nghiêu mới nổi giận gầm lên một tiếng "chết tiệt", hai mắt đỏ sòng sọc như một con sư tử cuồng bạo.
...
Lúc Thẩm Diệu Thần được thái giám truyền chỉ đi đón Mạc Bắc Cửu công chúa thì hắn đang ở trong thư phòng ưu phiền vì chỗ ẩn thân của Dung Văn Ngạn.
Hắn đại khái có thể đoán được kẻ nào cả gan làm loạn trong phủ này, truyền tin Dung Văn Ngạn hồi kinh tới tai Hoàng thượng, hiểm ác rắp tâm bên ngòai không thể không phòng ngừa.
"Dạ Minh, Bạch trắc phi gần đây có tiến cung gặp vua không?"
"Hồi bẩm Vương gia, hôm qua Bạch trắc phi chỉ phái người vào cung chứ không tự mình xuất phủ".
"Cô ta vội vàng muốn bám lấy Thái tử đến như vậy sao?"
Trong giọng nói của Thẩm Diệu Thần pha lẫn vài phần xem thường trào phúng, nàng ta chẳng có ngày nào là an phận đàng hoàng.
"Tin tức này là do Bạch trắc phi phái người truyền cho Thái tử điện hạ, sau đó Thái tử điện hạ lại bẩm báo cho Hoàng thượng."
Dạ Minh cung cung kính kính đáp lời, ánh mắt lại theo bản năng liếc nhìn hương nang bên hông.
"A, thật sự quá vội muốn dùng cái này để tranh công rồi. Không ngờ rằng trong số những người nối dòng của Hoàng thượng, hắn lại là kẻ ngu xuẩn nhất mà không tự biết mình, cam tâm tình nguyện trở thành quân cờ cho bọn giết người, ngược lại còn thấy vui mừng vì điều đó".
Thẩm Diệu Thần từ bàn trước đứng dậy, thuận đó liếc nhìn một quyển sổ cũ từ xưa. Trong cuốn sổ này ghi chép bằng chứng Thái tử nhận hối lộ quyên ngân bán quan những năm gần đây, thậm chí còn có chứng cứ Thái tử thông đồng với địch phản quốc.
Một ngày khi những thứ này được chứng thực ở trước mặt Hoàng thượng thì vị trí Thái tử khó mà giữ được, thậm chí Thái tử điện hạ còn có thể bị Hoàng thượng giam ở phủ Thái tử sống hết quãng đời còn lại.
Có điều, Hoàng thượng có lẽ cũng biết Thái tử ở dưới mắt mình tác loạn, chỉ là đang đợi thời khắc thu lưới hợp lí mà thôi.
"Vương gia, chuyện của Dung Thế tử thì sao?"
Dạ Minh do dự một lát, hiện giờ đáng lẽ phải dời Dung Thế tử đi chỗ khác, bằng không một khi bị ảnh vệ của Hoàng thượng tra xét sợ rằng...
"Bản vương trước tiên tới dịch quán đón Mạc Bắc Cửu công chúa, ngươi phụ trách sắp xếp chỗ ẩn thân cho Dung Thế tử, bảo hắn nhớ kỹ chuyện gì cũng phải bàn bạc kỹ lưỡng, đừng vội vàng hấp tấp, phô trương sẽ chỉ khiến hắn mất đi nhiều hơn mà thôi".
Thẩm Diệu Thần giao phó xong thì trực tiếp dẫn người đi dịch quán, trong cung đã xếp đặt tiệc rượu chỉ còn chờ Mạc Bắc Cửu công chúa tiến cung.
"Công Chúa điện hạ, nô tỳ nghe nói Thần Vương đang trên đường tới dịch quán rồi, người có muốn trang điểm thay đồ không?"
Tuy là Tống Thu cũng không tán thành việc Trịnh Diệc Thi hòa thân với Thần Vương, thế nhưng lúc gặp mặt vẫn cần phải chú ý đến bề ngoài và thái độ.
"Bản công chúa trời sinh đoan trang, chỉ cần trang điểm nhẹ nhàng cũng đã kinh diễm vô cùng".
Trịnh Diệc Thi ngồi ngay ngắn ở trước gương đồng, một tay khẽ vuốt trên gò má trắng nõn của mình, trong đầu hiện ra hình ảnh nam tử năm đó nàng chỉ vô tình liếc qua ở Mạc Bắc, âm dung tiếu mạo của hắn từ đó vẫn luôn khắc sâu trong tâm trí nàng ta.
"Dạ dạ dạ, công chúa điện hạ là một đóa hoa kiều diễm động lòng người nhất Mạc Bắc, ai hái được thì đó là phúc lộc trời ban của kẻ đó".
Tống Thu vui lòng khen, sự thực cũng quả thực như vậy. Trịnh Diệc Thi là một nữ nhân tuyệt sắc kinh thành ít ai sánh bằng ở Mạc Bắc, không biết có bao nhiêu vương công quý tộc cầu thân nàng ta nhưng đều bị nàng ta khéo léo từ chối.
"Thần Vương điện hạ đến rồi, công chúa chuẩn bị một chút rồi mau ra ngoài thôi".
Tống Thu ở sau lưng giúp nàng ta sửa lại chuông gió bên hông, chuông gió thật nhỏ theo nhất cử nhất động của nàng ta phát ra âm thanh trong trẻo dễ nghe, tóc đen như mực mềm mại buông xõa trước ngực, làm nổi bật làn da trắng như tuyết.
Trịnh Diệc Thi với khuôn mặt ửng hồng ra khỏi phòng, trong lòng vui sướng không nén được. Nàng ta dùng hai tay nâng váy, nhanh nhẹn đi ra cửa dịch quán.