________Trên chợ phố______
Bước trên dường phố là một vị công tử anh tuấn cầm quạt ngọc trước ngực trông thật tiểu sái. Người đi dằng sau dáng người nhỏ bé cố gắng đuổi kịp tốc độ người phía trước. Họ là Đông Phương Nhược Như và Tiểu Liên.
_"Tiểu...công tử, thực sự ra ngoài như vậy không sao chứ?Nô tì thấy chúng ta nên về phủ thì hơn! "
_" Ngươi đó, mới đi được một chút mà đã đòi về. Muốn về thì ngươi tự về một mình đi."
_"Công tử....haizzzz"
Hai người đi dạo trên phố rồi dừng chân trước một thanh lâu.
_"Tiểu Liên vào đó được đấy!"
_" Không được đâu tiểu... công tử!"
_"Tại sao chứ? Vào có chết ai đâu?"
_"Nhưng người là..."
_" Không nhưng nhị gì cả."Tiểu Liên kéo tay áo nàng lại tồi nói nhỏ.
_" Chúng ta muốn vào cũng không có đủ tiền!"
_"Hả! Muội đùa ta để tả không vào đúng không? Cả cái vương phủ lớn vậy mà không có một xu nào sao?"
_" Đó là của phủ vương gia. Còn chúng ta thì..."
Tiểu Liên xoè hai bàn tay ra mấy đồng bạc vụn.Đông Phương Nhược Như đờ Nhuệ hoá đá, trong đầu nàng ập tới những suy nghĩ tuyệt vọng." Ta thực sự xuyên không thành một kẻ nghèo ư? Cuộc sống của ta sao khổ quá vậy chứ? hức!"
Tiểu Liên vãn ngơ ngác nhìn nàng.Rồi chợt nhận ra nàng liền láy lại ý chí, nói với Tiểu Liên:
_" Mấy đồng này có đủ để uống trà không?"
_"Uống trà thì chắc được. Người muốn đi uống trà sao?"
_" Không phải."
_" Vậy?"
_" Muội vào quán trà đằng kia đợi ta." Vừa nói tay vừa chỉ vào quán trà bên phía đối diện.
_" Tiểu...công tử người muốn đi đâu?"
_"Nghe lời nếu muội không muốn làm một con ma nghèo."
Tiểu Liên không hiểu nhưng vẫn gật đầu. Nhược Như còn nói thêm:
_" Nếu có chuyện gì thì nhớ hét to lên gọi ta nghe chưa?"
_"Vâng!"
Nội tâm Đông Phương Nhược Như:"Sao ta có thể không nghĩ ra điều này cơ chứ. Muốn sống ở đây phải có tiền, mà kiếm tiền đối với ta chỉ là chuyện nhỏ. Không chỉ kiếm tiền mà còn phải xây dựng một lực lượng riêng cho mình nữa, dặc biệt là thanh lâu là nơi dễ làm việc này nhất.hừ"
Nàng bước chân vào bên trong thanh lâu lập tức có một cô nương xinh đẹp tiến lại gần ôm chầm nấy tay nàng.
_" Công tử mau vào bên trong, ngài muốn nổ gia phục vụ như thế nào? Ngài thật là anh tuấn a~!"
_"Bổn công tử muốn một căn phòng, tiểu mĩ nhân có thể chuẩn bị giúp ta không?"Nàng cười một cách tiêu sái.
_"Được a~!Được a~!"
Vị cô nương thanh lâu dẫn nàng đi tới hành lang cuối lầu ba có thể nhìn được xuống dưới đường phố. Nàng ta kéo nàng nhồi xuống rồi bắt đầu xoa bóp.
_"Ngài cảm thấy tay nghề xóa bóp của nó gia như thế nào?"
_" Ừm...rất thoải mái."
_"Công tử thích là tốt rồi."
_"Nàng không cần xoa bóp nữa ngồi xuống nói chuyện với bổn công tử đi."
_" Vâng. Ngài muốn ta nói chuyện gì nào?"Nàng ta vừa nói vừa rót trà vào chén rồi đẩy lên phía trước.
_"Nàng tên gì?"
_" Nô gia tên Kiều Khê."
_"Ồ! Nàng làm việc ở đây bao lâu rồi?"
_" Thiếp làm ở đây được hơn một năm rồi!"
_" Không cần giữ lễ, cứ xưng là ta là được rồi."
_"Chuyện này...!" Kiều Khê ngạc nhiên
_" Không sao. Ta là người không thích câu lệ."
_" Vâng. Vậy công tử muốn ta kể chuyện gì?"
_" Kể cách mỗi ngày mọi người ở đây làm việc đi."
_" Thực ra chẳng có gì phải kể cả, bọn ta chỉ làm công việc tiếp khách từ ngày này sang ngày khác. Cuộc sống cũng có chút khó khăn. Mà sao công tử lại hỏi chuyện này?" Nàng ta thắc mắc.
_"Không có gì.Tiếp tục kể đi, mặc ta." Mắt nàng vẫn nhìn ra ngoài đường phố, nhấp một ngụm tà rồi nghe tiếp.
_" Bọn ta người nào cũng chỉ vì bất đắc dĩ, chỉ là một thứ làm vui cho khách làng chơi, một món đồ không hơn không kém. Ngài thấy đó, mặc dù nơi này là thanh lâu bậc nhất kinh thành nhưng thi thoảng lại có người chết do làm thú vui cho khách hàng chơi. Ta chỉ mấy mắn biết cách chuốc say những vị khách đó để họ không kịp làm gì đã ngủ nên ta mới có thể giữ được trinh tiết cho tới bây giờ mà thôi.!" vừa nói nàng ta vừa sụt xịt khóc.
_" Cái gì cơ? Lại còn có chuyện như vậy!"
_" Đúng vây."
_"Bà chủ của các ngươi vậy mà mặc kệ ư?"
_" Thì cũng đâu có thể làm được gì đâu.Khách toàn là những người giàu có, địa vị cao sao chúng tôi có thể động tới chứ! Bà chủ cũng từng báo quan nhưng không được gì còn bị đe doạ sẽ khiến nơi này phải đóng cửa nữa!"
_" Bọn chúng lại có thể nhẫn tâm như vậy chứ. Mạng người cũng là mạng đau có phải là cỏ rác."
_" Vị công tử này, người thật là tốt bụng, chịu nghe ta nói chuyện còn bất bình thay cho bọn ta. Kiều Khê cảm thấy vô cùng cảm động.Ta cảm thấy rata vui và may mắn khi gặp công tử."