- "Ha, biết như vậy là rất tốt!" Đông Phương Nhược Như cố lên giọng để khích tướng.
- "Tỷ tỷ nói như vậy là đang khinh thường muội sao?" Hạ Thanh Lan giọng uất ức nói.
- "Muội muội đúng rồi đó! Đúng như vậy đó, một đứa con của một thương nhân nhỏ nhoi mà dám đòi trèo lên làm phượng hoàng."
- "Tỷ, tỷ sao có thể nói như vậy được chứ?"
- "Sao? Khóc rồi? Đừng tưởng như vậy sẽ khiến ta khó xử động tâm rơi vào bẫy của ngươi. Biết điều thì sẽ có một cuộc sống tốt...nếu không..."
- "Ngươi! Đông Phương Nhược Như ngươi được lắm! Nể tình ngươi được hoàng thượng ban hôn ta mới không thèm tính toán với ngươi!"
Nàng ta cuối cùng cũng không chịu được mà đứng phắt dậy chỉ ngón tay vào mặt Đông Phương Nhược Như.
- "Hỗn xược!" Nhược Như đập mạnh tay xuống bàn "Tên húy của bản vương phi ngươi há có thể tùy tiện gọi!"
- "Ta cứ gọi như vậy đó, ngươi làm gì được ta? Chẳng qua chỉ là một kẻ nhu nhược, có được một khuôn mặt dễ nhìn mà đòi được sủng ái."
Hạ Thanh Lan tiến tới chỗ nàng mà đánh tới, hình như nàng ta biết chút võ công. Đông Phương Nhược Như né được rất nhanh nắm lấy tay nàng ta kéo mạnh làm nàng ta mất thăng bằng ngã xuống đất. Hạ Thanh Lan đang toàn đứng lên đánh trả thì một giọng nói vang tới:
- "Có chuyện gì mà ồn ào vậy?"
Mộ Lăng Trì bước tới, Hạ Thanh Lan liền diễn một màn mĩ nhân rơi lệ.
- "Huhu...vương gia, Thanh Lan chỉ là muốn đi dạo quanh hồ một chút mà thôi, không ngờ vương phi lại tới tránh móc thiếp, đánh thiếp.Vương phi còn nói thiếp chỉ là con của một thương nhân nhỏ bé không xứng với vương gia lại còn nói thiếp chướng mắt nữa...huhuhu."
Mộ Lăng Trì trước giờ không quan tâm tới mấy chuyện nội viện này nhưng hôm nay là trường hợp đặc biệt. Hắn muốn xem thái độ của Đông Phương Nhược Như sẽ ra sao?
Mộ Lăng Trì bước tới đỡ Hạ Thanh Lan đứng dậy:
- "Nàng không sao chứ?" rồi quay sang Nhược Như "Chuyện này có thật không?"
Đông Phương Nhược Như tận mắt nhìn một cảnh này trong lòng liền nổi nóng. Hừ! Cái gù mà không thích những nữ nhân khác hay nữ nhân dơ bẩn gì gì đó chứ, rõ ràng là thấy người ta yếu đuối xinh đẹp liền động lòng rồi. Khoan đã, sao nàng phải tức giận chứ? Sao lại bực vì mấy loại người này chứ?
Nhược Như cố lấy lại tâm trạng bình tĩnh.
- "Thì đã sa chứ? Cô ta có chỗ nào xứng với vương gia chứ? Chỉ có ta mới có thể xứng với ngài và giúp ngài có chỗ đứng trong hậu cũng thôi!"
Nàng đây là đang ra vẻ cố tình để cho Mộ Lăng Trì thấy được nàng là một người đàn bà chua ngoa mà hưu nàng.
- "Hỗ xược!"
Mộ Lăng Trì quát lớn tiếng khiến Đông Phương Nhược Như giật bắn mình, những người xung quanh cũng không tránh khỏi run sợ chỉ có Hạ Thanh Lan là vẫn ôm lấy cánh tay Mộ Lăng Trì mà nhếch mép.
- "Hay cho một cái chức vương phi mà lại là một người đàn bà chua ngoa đến như vậy. Ngay cả thiếp của bổn vương cũng muốn đuổi đi thù còn gì là vương pháp nữa?"
Tim nàng như có sợi dây thắt lại, cảm giác có cái gì đó chèn trong lồng ngực không rõ. Nhưng...chẳng phải nàng đã đạt được mục đích rồi hay sao? Tại sao, tại sao lại có một cái cảm giác mất mát không muốn. Đã dứt khoát rồi mà!
- "Vậy....vương gia định xử lí ta như thế nào? Đánh phạt gậy, đày đoạ hay là...hưu thê?" nàng cố nuốt cái thứ chặn ở ngực xuống mà nói.
- "Phạm thượng!!! Người đâu, phương phi vì ghen ghét đố kỵ mà làm hại thiếp thất lại còn buông lời hỗn xược với bổn vương phạt cấm túc nửa năm không được bước ra khỏi viện nửa bước."
Đám gia nó nghe Mộ Lăng Trì quát mà trong lòng run như cầy sấy, cố gắng từng bước chân lại gần Đông Phương Nhược Như.
- "Vương.... Vương phi...nô.."
- "Ta có chân ta tự đi được không cần các ngươi giúp!"
Nói xong nàng bước những bước dài trở về phòng mình đóng chặt cửa, lên giường nằm ôm gối mà không biết tại sao nước mắt lại rơi.
- "Chết tiệt! Cái thứ nước mắt chết tiệt! Tại sao lại cứ thích chảy ra ngoài chứ?"
Nàng không biết tại sao, lòng nàng lại tê dại, lồng ngực tắc nghẽn đến khó thở. Tim nàng rõ ràng nóng mà như nguội lạnh. Đông Phương Nhược Như không biết, không biết tại sao lại có cảm giác này.
Rõ ràng chủ là thích thôi mà, chỉ là cái cảm giác thích thú khi ở bên hắn thôi chứ có phải là tình cảm nam nữ đâu! Đã cố không lại gần rồi mà, đã làm những việc để hắn viết hưu thư rồi mà. Sao lại khóc? Tại sao nước mắt cứ rơi? Trong người tại sao lại khó chịu đến kì lạ? Chỉ là thích bình thường thôi mà, sao lại khóc vì hắn?
Là yêu sao? Sao có thể? Chỉ sống với nhau có mấy tháng sao có thể gọi là yêu được?!
Lòng nàng cứ hỏi đi hỏi lạ những câu hỏi mà không có người trả lời. Nghĩ đến cảnh Mộ Kăng Trì ôm người khác, quan tâm dịu dàng với người con gái khác khiến nàng không thể ngừng rơi nước mắt.
Hắn vì người khác mà quát nạt nàng, phạt nàng! Bình thường mạnh mẽ ương bướng như thế, không hiểu tại sao hôm nay lại yếu lòng đến kì lạ. Cố lấy chăn chặn miệng không cho phát ra tiếng, nước mắt đã thấm ướt gối mềm.