____Mấy ngày sau____
- "Tiểu thư, tiểu thư! Có chuyện lớn rồi." Tiểu Liên hớt hải chạy nhanh vào Mai Cá Viện hơi thở thù đứt quãng.
- "Có chuyện gì mà em cứ làm ầm lên như vậy chứ?"
Đông Phương Nhược Như đang nằm phơi nắng, thấy Tiểu Liên cứ hớt ha hớt hải làm cô cũng phải bất lực với tính cách này của cô nhóc. Cứ cuống cuồng, có chuyện gì thì cũng phải bình tĩnh chứ.
- "Có hai tin, một tin tốt một tin xấu người muốn nghe cái nào trước?"
- "Em.muốn nói tin gì trước thù nói."nàng vẫn không quan tâm cho lắm bóc quả nho cho vào miệng.
- "Vậy tin tốt trước. Đông Phương Thuết tướng quân quay trở về rồi, lần này còn lập được công lớn nữa."
Nghe đến đây Đông Phương Nhược Như giật nảy mình, quả nho đang nhai dở bị nàng nuốt một phát xuống cổ tí nữa thì sặc lên mũi.
- "Khụ... em nói Đông Phương Thiết tướng quân là vị huynh trưởng kia của ta sao?"
- "Dạ, đúng vậy. Là đại thiếu gia."
Đông Phương Nhược Như cố trấn tĩnh tinh thần nói:
- "Ừm, còn tin xấu là gì?"
- "Là, là,...tướng quân ngài ấy bị thương rất nặng, hoàng thượng còn phải triệu thái y giỏi nhất thái y viện để có thể cứu chữa được, nếu không đựic chỉ e là...hức." nói đến đây Tiểu Liên đã có một chút nước mắt ngắn nước mắt dài.
- "Ngươi nói cái gì cơ? Vậy bây giờ đại ca đang ở đâu?"
- "Ở, ở trong cung. Hình nhue vương gia cũng đang ở đó."
Đông Phương Nhược Như cảm giác có chút sốc, nói như vậy chẳng nhẽ vị huynh trưởng kia sẽ không sống được sao? Theo như trong đoạn kí ức nàng nhận được thì vị đại ca này là huynh cùng cha cùng mẹ với nguyên chủ. Hồi nhỏ cũng chính là người này quan tâm nàng nhấy trừ Tiểu Liên ra, vô cùng cưng chiều yêu quý vị muội muội ruột này. Mặc dù nguyên chủ đã không còn nhưng cô đã đi vào cơ thể nàng thì cũng lên làm tròn bổn phận.
- "Tiểu Liên ta ra ngoài phủ một chuyến!"
Nói rồi Đông Phương Nhược Như ngay lập tức chạy tới khách điếm mà Hạc lão đang ở và cầu giúo đỡ ( dĩ nhiên khách điếm là của Đông Phương Nhược Như thế nên Hạc lão mới ở đây miễn phí."
- "Sư phụ, sư phụ. Ta có chuyện cần người giúo đỡ."
Tại sao lại tìm Hạc lão? Bởi vì Hạc lão không chỉ là một cao thủ võ công mà còn là một vị thần y được dân gian lưu truyền từ rất lâu rồi "Hạc Nhất Bá". Ông đã từ chối lời mời của hoàng đế vào Thái y viện mà hành tẩu giang hồ cứu giúp người khó. Thực ra tin này nàng cũng mới chỉ được biết gần đây thôi. Thế nên nàng mới chạy tới nơi này để cầu xin giúo đỡ.
Hạc lão đang ngồi trên ghế uống rượu cùng mấy đĩa đồ nhấm nhìn thấy nnagf hớt hải chạy vào liền hỏi:
- "Nha đầu nhà ngươi có chuyện gì mà hớt ha hớt hải như săos cháy nhà vậy?"
- "Việc này còn gâos hơn cháy nhà ấy chứ. Dư phụ, người phải đi cứu người."
Hạc lão:?????
Đông Phương Nhược Như kể lại toàn bộ mọi chuyện cho sư phụ của mình nghe, sau một thoáng do dự ông cũng đã đồng ý.
- "Nào, tiểu nha đầu đi thôi!"
- "Ta sẽ không đi."
- "Ngươi kêu ta đi cứu huynh trưởng ngươi mà ngươi lại không đi là sao?"
- "Người đừng làu bàu nữa, mau đi đi mạng người quan trọng."
- "Được! Được!"
Thực lòng nàng cũng chẳng biết phải đối mặt với người nhà nguyên chủ như thế nào nữa. Có nên nói cho bọn họ biết sự thật? Nếu như họ biết họ sẽ không quá đau buồn mà sinh bệnh chứ? Còn nàng, nnagf ohair làm sao? Haizz, bây giờ trong lòng nàng cảm thấy vô cùng rối bời.
______Trong hoàng cung______
Tất cả ngự y giỏi đều được tụ tập trong một căn phòng, cả Mộ Lăng Trì và Hoàng Đế cũng đứng trong đó xem xét tình hình. Trong căn phòng đó có một nam nhân cơ thể đầy vết thương mặc dù đã qua chữa trị nhưng vẫn chưa khỏi mà càng ngày càng nở loét ra. Sắc mặt anh ta trắng bêch,hơi thở yếu ớt, cơ thể dường như lạnh đi nếu không nhanh chóng chữa trị thù sẽ mất mạng. Tất cả ngự y ai ai cũng đã cố gắng nhưng đều cho ra kết qur là một cái lắc đầu.
Một ngự y đã mạnh dạn lên tiếng:
- " Hoàng thượng, bọn thần đã cố gắng hết sức rồi. Bây giờ mà muốn cứu được Đông Phương tướng quân, e lac trên thiên hạ này chỉ có một người..."
- "Ý của khanh là.... Hạc Nhất Bá. Nhưng bây giờ phải đi đâu mới tìn được ngườu cơ chứ? Vả lại bây giờ có đi tìm thì đã không còn kioj nữa rồi!" Hoàng thượng lo lắng, chắc chắn rồi vì hoàng thượng cũng là một vị hoàng đế có tâm biết đựic đâu là người tài người giỏi không vì lợi ích riêng của bản thân.
- "Không cần phải đi tìm nữa." Hạc lão từ bên ngoài mở cửa đi vào.