Hai người đi hết một bòng xung quanh hồ rồi ngồi vào một mái đình nhỏ:
- " Dạo này tình cảm của vương gia và tỷ tỷ như thế nào rồi?"
- " Hửm. Cũng bình thường thôi. Ừm, Thanh Lan muội muội cũng phải cố gắng hầu hạ vương gia cho thật tốt đó!"
- " Tạ tỷ tỷ nhắc nhở."
- "Ừm....."
- "...."
- "....."
- " Khụ.... vậy ta về trước đây, muội muội cứ thong thả."
- " Cung tiễn vương phi."
Về đến phong Đông Phương Nhược Như lại nằm xoài ra giường.
" Hầy, đúng là vô vị mà. Định chơi với cô ta cơ mà chẳng như dự đoán gì hết. Nhẽ ra đoạn đi dạo hồ cô ta phải giả vờ ngã vô cùng thương tâm chứ, kiểu như mấy tình huống cẩu huyết trong phim chứ!"
Nghĩ ngợi một lúc nàng cũng quyết định vào bếp làm điểm tâm cho bớt buồn chán.
Mãi cho tới tận giờ cơm trưa Mộ Lăng Trì mới trở về còn dẫn theo lục vương gia và yhaapj công chúa tới nữa. Có vẻ họ muốn gặp mặt vị tứ hoàng tẩu này.
Mộ Lăng Trì dẫn hai người họ tới " Mai Các Viện" ( nơi ở của Đông Phương Nhược Như) đã thấy nàng bày ra một đống điểm tâm trên bàn trước sân. Vừa nhìn thấy Đông Phương Nhược Như thập công chúa đã chạy tới:
- " Tứ tẩu."
- " Hửm, muội là..?"
- " Muội là Mộ Ngọc Uyển Thập công chúa."
- " Ồ là thập công chúa à."
- " Tẩu tẩu."
Lúc này Mộ Lăng Trì và Mộ Lăng Ảnh cũng đi tới.
- " Cậu là.."
- " Ta là Mộ Lăng Ảnh "
- " Hoá ra là lục hoàng tử, lục vương gia "
Quay sang bên Mộ Ngọc Uyển, cô bé nhìn đám điểm tâm trên bàn mà chảy nước dãi, nhìn vậy Đông Phương Nhược Như phụt cười.
- " Khụ,... tẩu không đựic cười, chẳng qua ta..."
- " Chẳng qua muội là một đứa tham ăn thôi chứ gì " Mộ Lăng Ảnh xem vào.
- " Ta mới không có "
- "Thôi, được rồi. Dù sao thì ta cũng làm hơi quá tay, hay là mọi người ngồi xuống ăn cùng luôn đi."
- " Oa, tất cả là tẩu làm hay sao?"
- " Đúng vậy."
Mộ Ngọc Uyển nghe là Đông Phương Nhược Như tự tay làm hết thì không khỏi vô cùng ngạc nhiên mà thán phục. Cả Mộ Lăng Ảnh cũng phải bất ngờ.
Mộ Ngọc Uyển nhanh chóng ngồi xuống bàn cầm lên nếm thử.
- " Ngon quá đi. Không ngờ tứ tẩu là người giỏi nấu ăn nha."
- " Đâu giống muội, suốt ngày cũng chỉ biết chơi, ăn rồi lại ăn."
- " Lục ca. Sao huynh lại có thể nói xấu ta ngay trước mặt hoàng tẩu vậy."
- " Ta chỉ nói dự thật thôi mà. Muội lại bảo là muội không tham ăn đi~"
- " Huynh... ta..."
Đông Phương Nhược Như chỉ mỉm cười không nói gì còn Mộ Lăng Trì lạnh lùng nói:
- " Cãi nhau đủ chưa? Chưa đủ thì đi về đi." Mộ Lăng Trì nghe hai người cãi nhau mà phát bực trong người.
Mộ Ngọc Uyển và Mộ Lăng Ảnh nghe xong liền quay sang Đông Phương Nhược Như bằng ánh mắt oan ức cầu xin.
- " Tẩu thấy chưa. Tứ ca cứ suốt ngày bắt nạt tụi ta thôi, tẩu tẩu làm gì đi chứ, hức"
Đông Phương Nhược Như khó xử không thể từ chối.
- " À, à,ờ, ừm khụ.. Dù gì thì bọn họ cubgx đến chơi, thôi thì phải coi trọng chút dù gì cubgx là khách."
- " Vậy ăn xong thì đi đi, phiền phức."
Hai người bọn họ vẫn dùng ánh mắt đáng thương nhìn sang Đông Phương Nhược Như x2
làm nàng không thể chối từ.
- " Dù gì thì cũng là đệ đệ muội muội của ngươi, nên cũng để bọn họ iwr lại chơi thêm một chút chứ."
- " Vậy hết ngày hôm nay thôi"
Nghe đến đây hai người vui vẻ mà ăn tiếp. Mộ Ngọc Uyển thán phục:
- " Đây là lần đầu tiên ta thấy tứ ca nghe lời ai như vậy đấy!"
- " Chắc chắn rằng tình cảm của hai người vô cùng thân thiết đúng không?" Mộ Lăng Ảnh vừa ăn vừa chen thêm lời.
Mộ Lăng Ảnh vừa nói xong, bầu không khí trở nên có gì đó là lạ.Mộ Lăng Trì và Đông Phương Nhược Như ngồi yên không nói câu gì, cả hai nhiws lại chuyện tối hôm qua nhưng mà lại không thấy thện thùng mà ngược lại, cảm giác có gì đó không thể diễn tả. Camt thấy không khí có chút lành lạnh làm cho Mộ Lăng Ảnh cũng không nói nữa mà cúi xuống ăn mà không dám phát ra tiếng động.