Lục Oanh dần dần nhắm mắt lại, thân mình được hơi nước vòng quanh chậm rãi thả lỏng. Nàng nghiêng đầu chậm rãi tựa vào vai Cố Thanh Trản, hô hấp bắt đầu trở nên đều đều vững vàng.
Lúc này, Lục Oanh gối đầu lên vai nàng thiếp đi. Ôn tuyền này quả thật có công dụng làm yên giấc, nhưng như vậy mà cũng ngủ được, xem ra nàng thật rất mệt mỏi.
Căn phòng trống trải, lặng im không một tiếng động.
Cố Thanh Trản vẫn ngồi không chút động đậy, không biết đã kiên trì bao lâu, cứ như vậy để Lục Oanh dựa vào, cúi đầu lẳng lặng nhìn nàng. Lục Oanh giờ phút này hai mắt nhắm lại, mi tâm rốt cuộc giãn ra. Ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt trắng trẻo thuần khiết, hai gò má ngày thường tái nhợt khó được mà hiện lên sắc hồng nhuận khỏe khoắn.
Nàng, chỉ mới mười sáu tuổi.
Cố Thanh Trản đang do dự đưa tay định vuốt ve gò má Lục Oanh, nhưng vẫn ngừng lại. Đôi khi nghĩ, nếu ngày ấy các nàng không gặp nhau ở chùa Từ Ân, vậy hết thảy... vậy hết thảy ít nhất sẽ không giống hiện giờ như vậy.
"... Ngươi tin tưởng vận mệnh không?" Cố Thanh Trản hỏi lại chính mình. Nàng tin, nàng không thể ra khỏi vòng luẩn quẩn của vận mệnh. Giả như nàng ra được thì sao chứ? Cố Thanh Trản nhìn bàn tay mình đặt hờ trên má Lục Oanh, đáy mắt một mảnh thanh lãnh. Nàng cả đời này trốn không khỏi vận mệnh, bởi vì nàng sớm không có tương lai.
Lúc này Lục Oanh cọ cọ bờ vai nàng, còn khẽ nhếch khóe miệng, nở nụ cười. Nhưng tâm Cố Thanh Trản lại giống như bị ai hung hăng dày xéo, nhắm mắt lại, tựa như rơi vào hồ sâu không đáy.
- --
Tháng ba năm Ninh Tuyên hai mươi tám, trải qua một hồi tử chiến trong trời đông giá rét, Đại Trịnh rốt cuộc nghênh đón tin Chiêu vương đại phá Bắc Cương chiến thắng trở về. Tháng tư, Chiêu vương về Nam*. Đối với Lục Oanh, những ngày an bình vì vậy mà toàn bộ chấm dứt.
(* Kinh đô ở phía Nam Bắc Cương nên Chiêu vương dẫn quân về kinh đô gọi là "về Nam".)
Lục Oanh vĩnh viễn không quên được tình cảnh ngày Trịnh Triệu trở về. Mặc kệ nàng và Cố Thanh Trản thân mật bao nhiêu, giữa các nàng đã hình thành khoảng cách mãi mãi không thể vượt qua.
Trung tâm thư phòng đặt một chậu hoa lan, trên bàn hai trương giấy trắng mở ra, Cố Thanh Trản chấp bút nhúng mực, từng đường cong tốp ba tốp năm phác thảo ra một bức họa phong lan trông rất sống động.
Nhìn thì đơn giản, nhưng cầm bút lên làm thật không dễ. Lục Oanh chỉ vẽ ra một đống nét xiêu xiêu vẹo vẹo không chút mỹ cảm nào.
"Chấp bút cần trầm ổn hơn chút, lực đạo thì cần nhẹ nhàng hơn."
Lục Oanh giương mắt nhìn nàng không biết làm sao.
Cố Thanh Trản thấy nàng lại ngơ ngẩn, nhịn không được mỉm cười, tiến lên tay cầm tay dạy nàng, "Ngươi trước đừng nhúc nhích, ta dạy cho ngươi."
Cảm nhận được hơi thở của nàng, Lục Oanh tâm sinh thỏa mãn. Nàng vốn không thích vũ văn lộng mặc*, nhưng lại thích Cố Thanh Trản dạy nàng như vậy, bởi vì có thể... dựa vào nàng rất gần.
(* Múa may chữ nghĩa, nghĩa ở đây hiểu là không thích động vào chuyện viết lách vẽ tranh.)
"... Như vậy, đã hiểu chưa?" Cố Thanh Trản buông tay nàng ra, dịu dàng hỏi.
Lục Oanh nghe, lại cứ liên tục lắc lắc đầu, còn mặt dày nói, "Không hiểu..."
Giảng giải cẩn thận như vậy còn không rõ, Cố Thanh Trản xem thấu Lục Oanh đây là "làm nũng", lại không thể trách cứ, cười khổ, "Vậy... Vậy như thế nào mới hiểu được?"
"Vừa rồi tỷ tỷ dạy nhanh quá, ta theo không kịp..."
Cố Thanh Trản còn chưa kịp trả lời, nha hoàn ngoài phòng đã vội vàng thông báo, "Vương phi nương nương, Vương gia trở lại!"
Tay Lục Oanh đang chấp bút cứng lại.
Phu quân xa cách một năm trở về, nhưng trên mặt Cố Thanh Trản và Lục Oanh cũng không hiện ra nửa điểm cảm xúc dao động. Lục Oanh đanh mặt không biểu tình, mà Cố Thanh Trản vẫn như thường ngày cười nói, "Ánh Thu, phân phó xuống, chuẩn bị yến tiệc tẩy trần mừng Vương gia đạt công lớn."
Lục Oanh và Cố Thanh Trản thay đổi hoa phục, ra phủ nghênh đón.
Đang giữa trưa, ánh nắng rất thịnh. Lục Oanh theo sát phía sau Cố Thanh Trản, nàng nhấc kéo váy dài, quang mang phản xạ lại từ kim trâm cài trên đầu khiến Lục Oanh cảm thấy chói mắt. Tất cả, lại bắt đầu xa lạ.
Lục Oanh xa xa liền thấy nam tử ngồi trên con ngựa cao lớn kia, tư thái lấp biển vá trời. Nàng tự giễu trong lòng, thế gian này ngoại trừ chính mình, sợ là không có nữ tử thứ hai ngay cả bộ dáng trượng phu nhà mình cũng nhớ không rõ.
Quân đội về từ Bắc Cương nhìn xơ xác tiêu điều mà thô bạo, thật không hợp với kinh đô phồn hoa phù phiếm.
Năm đó trước khi xuất chinh, mơ hồ thấy được Chiêu vương còn có vài phần dịu dàng và khiêm tốn, nay gương mặt hắn bị gió bão Bắc Cương mài gọt càng thêm góc cạnh rõ ràng. Lục Oanh không biết một năm này hắn đã trải qua những gì, nhưng trong hắn đáy mắt, nhìn ra được... tràn đầy sát phạt và huyết tinh.
"Vương gia... vất vả rồi."
Trịnh Triệu đi đến trước mặt Cố Thanh Trản, tháo mũ giáp xuống, đầy mặt tang thương, "Hồi lâu không thấy ái phi, bổn vương thật là tưởng niệm."
"Làm phiền Vương gia quan tâm, Vương gia đường xa mệt nhọc, thần thiếp riêng vì Vương gia chuẩn bị gia yến đón gió tẩy trần."
Trịnh Triệu lại liếc mắt nhìn Lục Oanh một cái, ngửa đầu cười đi vào phủ.
Tối, Lục Oanh một mình trong thư phòng vẽ phong lan, nhưng thế nào cũng không thể tĩnh tâm. Vẽ một trang liền vò một trang, đến mức giấy bỏ ném đầy sàn.
"Nương nương! Vương gia đến Thu Thủy uyển rồi." Ngày đầu tiên Vương gia trở về, không đi Thanh Nguyệt các mà lại đến Thu Thủy uyển, Bích Lạc thế nào cũng không ngờ tới.
Lục Oanh nặng nề đặt bút xuống, càng thêm tâm phiền ý loạn.
"Thế nào, không chào đón bổn vương?"
"Nào có, thần thiếp kinh hãi." Lục Oanh có lệ trả lời. Nha hoàn chuyền trà nóng qua, nàng nhận lấy đưa vào tay Trịnh Triệu, "Vương gia uống trà."
"Ở Vương phủ quen chưa?" Trịnh Triệu nhấp một ngụm trà, ngẩng đầu trầm tư trong chốc lát, chậm rãi mà nói, "Ái phi từ lễ lại mặt* đến nay chưa từng quay về phủ Tướng quân, ngày khác bổn vương cùng ngươi quay về nhìn xem được không? Vừa lúc, ta cũng có mấy vấn đề cần thỉnh giáo Lục Tướng quân chỉ điểm một hai."
(* Lễ thành hôn xong xuôi, hai vợ chồng tân hôn trở về nhà gái, mang theo lễ vật đi chào họ hàng thân nhân bên nhà gái, gọi là lễ lại mặt.)
Hắn cưới nàng, đơn giản là vì phủ Tướng quân sau lưng nàng. Cho dù không thêm nhiều lời, hai người tất nhiên biết rõ trong lòng, Lục Oanh cười cảm kích nói, "Vâng, làm phiền Vương gia nhọc lòng."
"Hiện giờ thời gian đã muộn, ngươi sớm đi nghỉ ngơi."
"Vâng, Vương gia đi thong thả."
Lục Oanh như trước không kiêu ngạo không siểm nịnh, hắn hỏi một câu mình liền đáp một câu, đúng theo quy củ, không nửa điểm bất ổn hay vượt rào.
Trịnh Triệu tự thấy mất mặt, đứng dậy muốn ra ngoài phòng, chợt như nhớ đến điều gì, cúi người dán gần bên tai Lục Oanh, nhẹ giọng nói, "Nếu ngươi trợ ta, ta liền cho ngươi điều ngươi muốn."
Lục Oanh kinh hãi, rất nhanh lại khôi phục yên ổn. Đối mặt sự "đồng ý" của Trịnh Triệu, trong lòng trái lại càng thêm thoải mái, quan hệ lợi ích trắng đen rõ ràng, về sau không cần phức tạp như vậy nữa.
Ngày thứ bảy sau khi Trịnh Triệu hồi phủ, Lục Oanh bảy ngày chưa từng gặp Cố Thanh Trản. Nàng không đi Thanh Nguyệt các, người nọ lại càng không đến Thu Thủy uyển.
Lục Oanh mỗi ngày nhốt chính mình trong thư phòng, cũng thật thanh tịnh.
Sáng sớm, mưa dầm mông lung.
Bích Lạc giúp Lục Oanh búi tóc, theo bản năng hỏi, "Nương nương, hôm nay lại không đi chỗ Vương phi thỉnh an sao?"
Bình thường Lục Oanh mỗi ngày đều đi Thanh Nguyệt các, ngay cả Bích Lạc cũng tập thành thói quen.
Lục Oanh thấy hôm nay canh giờ đã muộn, Cố Thanh Trản hẳn đã dùng xong bữa sáng, nhân tiện nói, "Đi."
Dọc đường Lục Oanh đều trầm mặc không nói, Bích Lạc biết tâm tình nàng không tốt. Ngày trước tuy rằng ở Vương phủ cũng lạnh lẽo, nhưng may mà có Vương phi tiếp khách, không đến mức tịch liêu như vậy. Hiện giờ Vương gia hồi phủ, Thu Thủy uyển lại thành nơi thanh lãnh nhất cả tòa Chiêu Vương phủ.
Bích Lạc ăn nói vụng về, không biết nên an ủi thế nào, liền ôm lấy cánh tay Lục Oanh, nói, "Nương nương, Bích Lạc vẫn cùng ngài đây..."
Kiếp trước, là Bích Lạc cùng nàng một đời; một đời này, nếu để Bích Lạc đi, nàng liền thật sự lẻ loi một mình. Nàng sợ hãi cô độc nhiều hơn ai hết, kết quả lại phải thừa nhận sự cô độc nhiều hơn ai hết.
Lục Oanh cầm tay Bích Lạc, trong lòng tự có tính toán.
Đi qua sân viện quen thuộc, lướt ngang phong lan quen thuộc kia, ba tầng lầu các trước mắt treo bảng hiệu viết rõ ba chữ "Thanh Nguyệt các", bất tri bất giác đã đến nơi.
"Nương nương, Oanh phi đến thỉnh an." Nha hoàn trực ở cửa thông báo.
"Vào đi." Trong phòng lại truyền ra tiếng nam tử, lúc này nha hoàn đã đẩy cửa ra, nói với Lục Oanh, "Nương nương đi bên này."
Vừa nâng chân bước qua cửa, ánh mắt Lục Oanh lập tức dừng ở bóng lưng Cố Thanh Trản. Nàng vừa rửa mặt chải đầu xong, Trịnh Triệu đang giúp nàng cài lên một chiếc trâm gài cuối cùng.
"Thích không?" Trịnh Triệu đứng sau Cố Thanh Trản, nhìn nàng trong gương, hỏi.
Cố Thanh Trản từ gương nhìn thấy gương mặt Lục Oanh, lại dời ánh mắt, mỉm cười nói, "Thần thiếp thích."
"Thích thì tốt."
Lục Oanh nhất thời cảm thấy mình thật dư thừa, qua loa mà thỉnh an, liền vội vàng đi. Một màn vừa rồi, giữa phu thê thật sự rất bình thường, nhưng vì sao lòng nàng bỗng dưng tràn ngập phiền muộn. Thật là dưng không lại tự mình đi tìm chuyện không thoải mái.
Trắng đêm không ngủ, Lục Oanh nằm trên giường trằn trọc trăn trở. Từ từ nhắm hai mắt, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng cùng Cố Thanh Trản đồng dục tư đàm*.
(* Đồng dục: cùng nhau tắm; tư đàm, cùng bàn chuyện tư mật.)
"Gả vào Vương phủ, ngươi cảm thấy ủy khuất không..."
"Ta trái lại cảm thấy có chút ủy khuất..."
"A Oanh, ngươi tin tưởng vận mệnh không?"
Lúc ấy mỗi một câu Cố Thanh Trản nói ra, tựa như xem thấu đáy lòng của mình vậy. Nhưng Lục Oanh lúc này nhớ lại, sợ là tự mình đa tình, nàng sao lại cảm thấy Cố Thanh Trản muốn thổ lộ tình cảm với nàng đây?
Hôm nay mình đang phiền cái gì, đang buồn bực cái gì? Lục Oanh trong lòng vạn phần day dứt, không biết khi nào đã tích tụ nhiều tâm tư như vậy, hỗn loạn bồi hồi.
Lục Oanh lại xoay người, không nhịn được miên man suy nghĩ. Khi Vương gia viễn chinh Vương phi một mình trông phủ tự nhiên sẽ "ủy khuất". Nay Trịnh Triệu về Nam, "ủy khuất" của nàng sợ là sớm tan thành mây khói.
Viết chữ vẽ tranh, đánh đàn chơi cờ, Lục Oanh từng chút một nhớ lại những ngày ấy, trong lòng lạnh lùng trào phúng. Thì ra cuối cùng, mình chẳng qua là thứ tiêu khiển giúp nàng giết thời gian mà thôi.
Sau khi Lục Oanh trở người lần thứ ba, giờ tý đã đến, nàng đứng dậy phủ thêm ngoại bào, không đánh thức Bích Lạc, một người thong thả đi đến thư phòng. Trên bàn đặt một chồng giấy vẽ, mấy bức tranh mình nhiều ngày nhàn rỗi vẽ ra, Lục Oanh từng tấm từng tấm lật xem. Mi lá liễu, mắt hoa đào, môi hé đỏ*... còn chiếc mũi xinh xắn mới phác thảo một nửa...
(* Tiếng Hán là "điểm giáng thần", lấy từ một câu trong Tam quốc diễn nghĩa, "Nhất điểm anh đào khải giáng thần" – "Một nụ anh đào hé môi đỏ".)
Ngũ quan bị phân ra vẽ trên từng tầng giấy trắng khác nhau, chỉ có Lục Oanh tự mình hiểu rõ, những chi tiết này đặt cùng một chỗ, liền thành mặt mày Cố Thanh Trản.
Bảy ngày không gặp, liền nghĩ nàng bảy ngày; nhớ nàng bảy ngày; vẽ nàng bảy ngày.
Thế gian này người vật trăm dáng, vì sao mình lại chỉ vẽ nàng? Chỉnh chỉnh một năm, chỉnh chỉnh một năm ở chung với nàng, Lục Oanh sớm hiểu được, chỉ là đáy lòng không muốn thừa nhận, không muốn thừa nhận nàng đối Cố Thanh Trản có... tình cảm ngỗ nghịch nhân luân.
Lục Oanh cuộn giấy vẽ, đặt trên ánh nến. Ngọn lửa hừng hực liếm lên, nàng ném giấy vẽ nhuốm lửa vào bồn đồng. Theo ánh lửa dần mai một, tất cả hóa thành một lớp tro tàn.
Nàng nhắc nhở bản thân, ý niệm với Cố Thanh Trản trong đầu, cũng phải hóa thành tro tàn, đã biết sai thì không thể mắc thêm lỗi lầm nữa.
Nhưng rốt cuộc vẫn là suy nghĩ quá mức đơn giản. Mọi chuyện trên thế gian này, há là chỉ cần phân đúng sai?
Không lâu sau, tình cảm đã mạnh mẽ đè xuống tận đáy lòng, khi nàng mở ra vạt áo Cố Thanh Trản, từng lớp từng lớp cởi bỏ quần áo người ấy, lại lần nữa tỉnh dậy...
Đã động tâm tư chính là đã động tâm tư, ai cũng không trốn tránh được.
- ---
Dany: Ngày vui ngắn chẳng tày ngang...