Hắn ta mở cửa phòng, đạp vào mông Như Ngọc, đá hắn ta vào trong phòng.
Sau đó, ném y phục và đồ dùng của Diệp Mặc trong ngực vào trong.
Lại giành lấy y phục của Vân Quán Ninh trong ngực Như Yên, ném cho Như Ngọc, nhanh tay nhanh mắt đóng cửa lại, rồi kéo Như Yên chuồn mất.
“Như Mặc, ngươi đúng là bỉ ổi”
Như Yên giơ ngón tay cái với hắn ta, hai người họ đã nhanh chân bỏ chạy rất xa rồi.
Advertisement
Như Ngọc bị đạp vào trong phòng, y phục và đồ dùng của hai người bị ném xuống đầy người hắn ta.
Hắn ta nhặt y phục và đồ dùng rồi ôm trong ngực, cười gượng rồi lùi về sau mấy bước: “Chủ tử, vương phi, hai người nghe thuộc hạ giải thích...”
“Một lúc nữa bổn vương sẽ lột da ngươi!”
Mặc Diệp hung hăng trừng mắt nhìn hắn ta, bộ dạng giống như muốn ăn thịt người vậy.
Như Ngọc sợ hãi nuốt nước bọt, vội vàng ném y phục và đồ dùng lên giường, quay người bỏ chạy: “Thuộc hạ còn có việc phải làm, xin đi trước!”
Cửa phòng một lần nữa bị đóng lại.
Ngoài cửa, vang lên tiếng gào thét kinh thiên động địa của Như Ngọc: “Như Mặc, tên khốn nạn!”
Mặc Diệp và Vân Quán Ninh mỗi người một tay, bắt đầu tìm y phục và đồ dùng của mình trong đống y phục.
Quay lưng lại với nhau, từng người ăn mặc lại chỉnh tề.
Vân Quán Ninh dè dặt quay đầu lại nhìn, đúng lúc nhìn thấy Mặc Diệp trung y.
Cải thân hình đó... chậc chậc chậc, đại diện điển hình cho kiểu người mặc đồ thì gầy, cởi đồ thì có thịt!
Phát hiện nàng đang nhìn trộm, Mặc Diệp hừ một tiếng rồi cầm cẩm phục mặc chỉnh tề: “Vân Quán Ninh, ngươi không biết xấu hổ”
Nhìn trộm bị phát hiện rồi...
Vân Quán Ninh cười mỉa mai: “Ta quang minh chính đại nhìn, chẳng phải là nhìn trộm, sao lại không biết xấu hổ chứ.”
Nàng cài xong vạt áo, lúc này mới quay người nhìn hắn: “Cần ta giúp người sửa sang lại không?”
Mặc Diệp đang thắt đai lưng, bộ dạng lạnh nhạt như kiểu đạt được mục đích rồi thì lật mặt không quen biết: “Bổn vương không phải là không có tay.”
Để nàng giúp sửa sang lại?
Lúc nãy miệng nàng còn chảy nước miếng, không phải hắn không nhìn thấy.
Nữ nhân này sao có thể tốt bụng như vậy?
Rõ ràng là muốn mượn cơ hội để sờ mó mới đúng!
Bị hắn nhìn thấu mục đích thực sự, Vân Quán Ninh mỉm cười không chút xấu hổ: “Vậy ta đi trước rửa mặt chải đầu, lát nữa vào cung người đợi ta, chúng ta cùng đi gặp phụ hoàng”
Mặc Diệp không lên tiếng, quay người rời đi.
Trước khi đi, Vân Quán Ninh rõ ràng nhìn thấy, mang tai hắn hơi ửng đỏ.
Vừa nãy không phải chỉ có mình nàng nhìn trộm, tên nam nhân này rõ ràng cũng lén lút nhìn thấy cái yếm màu xanh của nàng...
Vân Quán Ninh che miệng cười.
Ai mà biết được sau khi nàng rửa mặt chải đầu đi ra, xe ngựa của Mặc Diệp đã sớm phóng đi rồi.
“Cái đồ cẩu nam nhân nói mà không làm, vậy mà không đợi ta?”
Vân Quán Ninh tức giận giậm chân.
Nhưng sau khi suy nghĩ lại, lúc nãy, lúc nàng bảo hắn đợi, Mặc Diệp không hề lên tiếng. Chắc chắn lúc đó trong lòng hắn đã nảy sinh ý định không đợi nàng!
“Thật là quá đáng!”
Nàng hung hăng dậm chân, đá đổ chiếc ghế gỗ bên cạnh.
Gia đình gác cổng dè dặt nhìn nàng: “Vương phi, có cần nô tài chuẩn bị xe ngựa vào cung cho người không?”
“Không cần!”
Nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi cứ chờ đó mà xem, vương gia nhà ngươi sẽ sớm quay lại đón ta thôi!”
Nàng kiêu ngạo lắc đầu, trở về Thanh Ảnh Viện.
Viên Bảo vừa ngủ dậy.
Đầu tóc rối mù, có hai lọn tóc cuộn trên trán, đôi mắt buồn ngủ đang lim dim, ngáp một cái, giọng nói non nớt có chút mềm mại: “Mẫu thân.”
Nó giang cánh tay nhỏ bé của mình ra.
“Ôi, bảo bối”