"Ồ? Nói nghe thử xem?"
Vân Quán Ninh tò mò nhìn Vân Đinh Đinh.
Tiểu nha đầu kiêu ngạo này, nếu không phải thật sự không tìm được ai xin giúp đỡ, sợ là cũng sẽ không tìm đến nàng đâu?
Dù sao, nàng ấy cũng chán ghét nàng đến vậy.
"Muội muốn nhanh chóng gả ra ngoài!"
Vân Đinh Đinh lấy hết dũng khí: "Bây giờ tỷ đã là Minh vương phi, rất nhiều chuyện cũng có thể làm chủ. Huống chi có Minh vương và hoàng thượng làm chỗ dựa cho tỷ, tỷ nhất định có thể giúp ta!"
Nghe được lời này, nước trà trong miệng Vân Quán Ninh suýt nữa phun ra đi!
- Nàng sặc nước trà, ho khan vài tiếng.
Lúc này mới đặt chén trà xuống: "Muội nói cái gì? Muốn mau chóng gả ra ngoài? Muội mới bao tuổi chứ?"
"Muội không còn nhỏ nữa! Muội cũng được mười lăm tuổi rồi!"
Vân Đinh Đinh mặt đỏ tới mang tai đứng dậy: "Lúc tỷ mười lăm tuổi không phải cũng đã chớm yêu rồi sao? Mười sáu tuổi là gả cho Minh vương"
"Minh cái gì vương chứ? Gọi tỷ phu!"
Nàng ấy vừa mở miệng là gọi "Minh vương", Vân Quán Ninh nghe được chau mày.
Advertisement
Vân Đinh Đinh lập tức nghe lời sửa lại lời: "Tỷ mười sáu tuổi đã gả cho đại tỷ phu rồi."
Thế này cũng không kém là bao.
Vân Quán Ninh dựa lưng vào ghế, nhìn Vân Đinh Đinh thật sâu dò xét.
Nếu không phải là bị buộc đến cùng đường rồi, sao có thể muốn gả ra ngoài, cũng không muốn ở lại phủ nhà mình?
Có thể thấy được cuộc sống ngày thường của tiểu nha đầu này ở Phú Quốc Công, cũng không tốt lành gì.
"Muội nghĩ kỹ rồi?"
Vân Quán Ninh trầm giọng nhắc nhở nàng: "Sau khi gả khỏi đấy, sẽ không như trong phủ nhà mình nữa đâu. Khi đó chẳng những phải duy trì cảm tình phu thê mà còn phải giải quyết mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu vô cùng khó khăn."
"Thậm chí, còn có cái gì mà đại cô với tiểu cô, quan hệ giữa tỷ muội. bên phu quân."
"Sau khi muội gả đi rồi sẽ thành người nhà khác! Mà hết thảy mọi thứ trong nhà này, đều cần muội lo liệu."
Vân Đinh Đinh còn nhỏ như vậy, thật sự có thể gánh được trách nhiệm chủ mẫu trong phủ sao?
Khi đó, nàng ấy không chỉ có thân phận tam tiểu thư Phủ Ứng Quốc Công.
Lại còn là thê tử, là con dâu, sau này còn phải làm mẫu thân nữa.
Vân Quán Ninh trực tiếp chỉ ra, phải đồng thời đảm nhiệm tốt những thân phận này, thật chẳng phải chuyện dễ dàng!
Nhớ ngày đó nàng mới ra gả, nếu không phải bị cấm túc suốt bốn năm, dưới sự trợ giúp của không gian, mới từng bước một đi đến hôm nay, thì có thể trở mình thành công được sao?
"Muội nghĩ kỹ rồi!"
Vân Đinh Đinh không chút do dự: "Trong phủ muội thật sự rất lo về tính mạng."
"Sao muội lại có cảm giác Vân Đinh Lan muốn hại muội?"
Vân Quán Ninh nhịn không được, hỏi ra miệng.
Vân Đinh Đinh thoáng chần chờ.
Cuối cùng, nàng ấy lại cảnh giác nhìn xung quanh, cuối cùng cắn
chặt răng nói ra ngọn nguồn.
Ban đầu là ba năm trước đây, nàng ấy phát hiện ra Vân Đinh Lan lén lút hẹn hò cùng Mặc Hồi Phong...
"Đấy là ở sau núi giả trong hậu hoa viên Phủ Quốc Công."
Nàng ấy nhớ rất rõ ràng: "Ngày đó là thời gian tổ mẫu mất! Cả Phủ Quốc Công đều là đồ trắng, phụ thân và mẫu thân đều chìm đắm trong đau thương"
"Tổ mẫu yêu thương muội nhất, muội không dám khóc trước mặt mẫu thân."
Xưa nay Trần thị và Vân lão phu nhân không hợp nhau.
Cho dù là Vân lão phu nhân mất, trước mặt mọi người giả mù sa
mưa rơi vài giọt nước mắt, cũng không cho phép Vân Đinh Đinh lên tiếng khóc lớn.
Tựa hồ làm như vậy, thì có thể đánh bại được Vân lão phu nhân đã qua đời.
"Muội lén chạy ra sau núi giả khóc."
Vân Đinh Đinh nhớ lại ngày đó, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm trọng: "Ai biết chợt nghe được âm thanh lạ!"
"Lúc đó trời vừa tới, muội lại sợ ma! Thấy tiếng động có chút quen thuộc nên lén chạy ra phía sau núi giả để xem."
Không ngờ tới lại để nàng thấy một cảnh cả đời khó quên.
Cảnh đó, làm nàng ấy chán ghét đến suýt nữa thì nôn ra.
Mặc Hồi Phong nâng chân của Vân Đinh Lan lên, Vân Đinh Lan dựa lưng vào núi giả...
Sắc mặt ửng hồng, ngâm nga từng trận.
Tư thế của hai người mập mờ, làm người xem đỏ mặt tới mang tai.
"Khi đó muội còn nhỏ, không biết đó là đang làm cái gì! Chỉ cho là Doanh vương đang bắt nạt nhị tỷ. Nên muội lập tức cầm hòn đá nhỏ, đập ngài ấy một chút."
Còn uy hiếp Doanh vương buông Vân Đinh Lan ra, bằng không nàng ấy sẽ kêu người đến.
Nghe đến đó, Vân Quán Ninh thật sự nhịn không được, cười ha hả.
Tiểu nha đầu đanh đá này, thật là đáng yêu!
"Sau đó thì sao?"
Nàng chống hai tay lên má, hào hứng bừng bừng nhìn Vân Đinh
Định.
Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ấy ửng đỏ, hạ giọng nói: "Sau đó bọn họ bị muội dọa sợ, Doanh vương vội vã thả nhị tỷ ra. Ngài ấy lườm muội dữ tợn, rồi rời đi."
"Tiếp sau đó, nhị tỷ sửa sang lại xiêm y một chút."
"Tỷ ấy đi đến trước mặt muội, hung hăng đánh cho muội một bạt
tai."
Ba năm trước, Vân Đinh Đinh mới mười hai tuổi!
Còn là muội muội ruột của nàng ta!
Nữ nhân ác độc Vân Đinh Lan này, vậy mà cũng xuống tay được!
Nhớ lại tình huống ngày đó, Vân Đinh Đinh cắn chặt môi, trong mắt mờ mịt tầng sương: "Tỷ ấy hung dữ uy hiếp muội, không được nói cho bất kỳ ai khác."
"Nếu không, nếu không sẽ lén bán muội cho Vương mặt rỗ đầu đường."
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Đinh Đinh, hiện đầy khuất nhục.
Vân Quán Ninh cũng đã từng được nghe nói đến Vương mặt rỗ đầu đường.
Bởi vì mặt mũi chỗ nào cũng lỗ rỗ, lại họ Vương, cho nên gọi Vương mặt rỗ.
Nghe nói là kẻ ác bá chuyên đánh nương tử trong nhà, còn ra bên ngoài thì bắt nạt nam chiếm đoạt nữ, đã đánh chết mấy đời thê tử rồi.
Đến nay đã hơn sáu mươi mà vẫn uống rượu bên ngoài, suốt ngày say xỉn.
Dù sao cũng không phải hạng tốt đẹp gì!
Lúc đó Vân Đinh Đinh cùng lắm là mười hai tuổi, bị Vân Đinh Lan uy hiếp như vậy tất nhiên sẽ sợ hãi.
"Từ đó về sau, muội không dám một mình ở chung với nhị tỷ. Vốn
muốn nói cho phụ mẫu, nhưng hai người đó một mực cưng chiều tỷ ấy, muội cũng không dám nói ra chuyện này."
Nói xong, nước mắt nàng ấy rơi xuống.
"Mãi đến hai ngày trước, trong lúc vô tình muội nghe lén được nhị tỷ nói chuyện với mẫu thân."
Vân Đinh Đinh che mặt: "Hai người họ đang bàn bạc, phải ra tay với Doanh vương phi thế nào..."
"Muội bị dọa đến sợ! Lúc hoảng sợ chạy trốn không cẩn thận bị ngã, làm nhị tỷ tỷ phát hiện. Tỷ ấy nói, tỷ ấy nói muốn hạ độc khiến muội bị câm, rồi bán muội vào kỹ viện!"
Mà Trần thị cũng không ngăn cản.
Thậm chí thờ ơ lạnh nhạt, tùy ý Vân Đinh Lan uy hiếp Vân Đinh Đinh!
Thế này, rốt cuộc Vân Quán Ninh cũng ngồi không yên được.
"Cái gì? Còn có chuyện như vậy?!"
Nàng vỗ thật mạnh xuống mặt bàn: "Đến cùng muội có phải là Trần thị sinh ra hay không vậy?"
"Đại tỷ, muội thật sự là không biết nên tìm ai nữa rồi! Bây giờ muội tình nguyện gả ra ngoài, cũng không dám tiếp tục sống ở phủ, chỉ sợ không biết khi nào thì bị nhị tỷ diệt khẩu."
Vân Đinh Đinh nắm lấy tay Vân Quán Ninh, giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng.
Nhìn tiểu nha đầu sợ tới mức này, khó trách không thể chờ được mà muốn gả đi.
Vân Quán Ninh nhìn nàng đầy cưng chiều: "Tam muội, tỷ biết rõ
muội là cô nương tốt."
"Muội đã mở miệng nhờ đến tỷ, tỷ đây là đại tỷ, đương nhiên sẽ không dửng dưng mà đứng nhìn!"
Nàng trầm ngâm nói: "Vân Đinh Lan bấu víu lấy Mặc Hồi Phong, hôn sự của muội chắc hẳn bọn họ cũng sẽ không ép buộc quá mức! Lần này muội cập kê, có lẽ là cơ hội tốt."
"Trước tiên tỷ giúp muội để ý kỹ một chút."
Thấy nàng đồng ý, Vân Đinh Đinh vui mừng đến phát khóc.