Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 72: Hoàng thượng chống lưng!



Ngày thường nếu là Mặc Tông Nhiên đến, chắc chắn Lý ma ma sẽ không bày ra vẻ mặt đầy sợ hãi.

Nhưng lúc này, người hầu vẫn đang dọn dẹp đống bừa bộn.

Khi nãy, Đức Phi và Vân Quán Ninh giày vò một phen, bây giờ cả

Vĩnh Thọ Cung đều lộn xộn hết cả lên. Nếu để hoàng thượng nhìn thấy cảnh này... Lý ma ma vội vàng nói: "Nương nương người ra ngoài nghênh đón hoàng thượng đi!"

Tốt nhất là để hoàng thượng rẽ sang Ngự Hoa Viên tản bộ, đợi bọn họ dọn dẹp sạch sẽ Vĩnh Thọ Cung rồi quay lại.

Đức Phi hung dữ liếc Vân Quán Ninh một cái.

Sau đó cố gắng khôi phục lại tâm trạng, đứng dậy ra ngoài.

Rất nhanh, bên ngoài cửa đã truyền đến tiếng cười yêu kiều của bà ta: "Hoàng thượng, sao ngài lại đến vào lúc này?"

"Trẫm nghe nói, nóc nhà của Vĩnh Thọ Cung sắp bị người ta dỡ xuống rồi! Trẫm đến xem thử."

Được!

Không cần đưa hoàng thượng vào Ngự Hoa Viên nữa.

Vân Quán Ninh và Mặc Phi Phi nhìn nhau, chỉ thấy vẻ mặt của Mặc Tông Nhiên kỳ lạ bước vào trong. Đức Phi mặt mày xoắn xuýt đi theo phía sau, vừa vào cửa đã nhìn Vân Quán Ninh bằng ánh mắt sắc lẹm.

Hai người vội đứng dậy thỉnh an: "Thỉnh an phụ hoàng"

Advertisement

"Đứng dậy đi."

Mặc Tông Nhiên bước tới bên cạnh hai người họ.

Thấy trong điện quả nhiên rất bừa bộn, Mặc Tông Nhiên lại giống như không lấy làm lạ, bình tĩnh ngồi trên ghế: "Đức Phi, chuyện này là thế nào? Vĩnh Thọ cung bị trộm thật sao?"

Nghe ra sự mỉa mai trong giọng điệu của ông, Đức Phi lúc này mới thở phào một hơi.

Bà ta bước lên phía trước, mỉm cười gượng gạo: "Hoàng thượng, ngài chế nhạo thần thiếp."

"Khi nãy, Phi Phi nói thần thiếp thiếu tập luyện, cho nên cố ý bảo Quán Ninh tập luyện cùng thần thiếp một lát."

Nói xong, bà ta cười hết sức giả tạo nhìn Vân Quán Ninh một cái.

Ánh mắt đe dọa nàng: Dám nói bừa thì bổn cung đánh gãy chân ngươi!

Vân Quán Ninh đương nhiên hiểu điều này.

Cho dù thế nào thì trong mắt người ngoài, nàng cũng cùng một phe với Đức Phi.

Nếu Đức Phi sụp đổ, những ngày tháng của Minh Vương phủ cũng không dễ chịu.

Vì thế, nàng vội vàng đứng dậy đáp: "Đúng đó phụ hoàng! Khi nãy ta xem thử cho mẫu phi, cơ thể của mẫu phi quả thật là thiếu tập luyện."

"Ồ? Phải không?"

Mặc Tông Nhiên vô cùng kinh ngạc nhìn Vân Quán Ninh một cái, rồi lại bày ra vẻ mặt kỳ lạ nhìn về phía Đức Phi.

Mẹ chồng nàng dâu hai người này, từ lúc nào quan hệ lại hòa hợp như vậy?

Vẻ mặt ông chợt nặng nề: "Vân Quán Ninh to gan! Lại dám nói năng xằng bậy trước mặt trẫm! Ngươi phải biết, đây chính là tội khi quân!"

Đang yên đang lành, sao lại nổi giận rồi...

Quả nhiên là cha nào con nấy.

Mặc Diệp nói trở mặt là trở mặt, quả nhiên là di truyền từ Mặc Tông Nhiên!

Vân Quán Ninh thầm châm biếm trong lòng, vẻ mặt lại ung dung thán nhiên, chỉ cung kính quỳ xuống: "ta ngu dốt, không biết lời này của phụ hoàng có ý gì?"

Ở thế kỷ hai mươi mốt, nàng chỉ quỳ trời quỳ cha mẹ.

Đến đây, chốc chốc lại quỳ, hai đầu gối này của nàng cũng đã quen rồi, có điều bất thường thì quỳ xuống ngay...

Ôi, sống thảm quá!

Vốn tưởng rằng Mặc Tông Nhiên sẽ nổi giận.

Nào ngờ, sau khi thấy Vân Quán Ninh quỳ xuống, ông bỗng nhiên lại

bật cười: "Con quả thật rất ngu dốt!"

"Con bị mẫu phi ức hiếp, trẫm đến rồi còn không biết cáo trạng với trẫm. Vậy mà còn che giấu giúp Đức Phi, không phải là tội khi quân

sao?"

Nghe thấy lời này, Vân Quán Ninh trợn tròn mắt ngạc nhiên.

Nàng bỗng ngẩng đầu lên, vừa hay đối diện với vẻ mặt tràn đầy tươi cười của Mặc Tông Nhiên.

Tiếng cười ông cởi mở, Đức Phi bên cạnh lại không hài lòng: "Hoàng thượng! Rốt cuộc ngài đứng về bên nào?"

"Nàng ức hiếp con dâu, còn không cho trẫm nói thay con nó sao?"

Mặc Tông Nhiên không hề tức giận, tiếng cười càng thêm cởi mở.

Vân Quán Ninh cau mày.

Nàng cũng coi như đã hiểu tại sao Mặc Tông Nhiên có thể độc sủng Đức Phi nhiều năm.

Nhìn kiểu chung sống với nhau của hai người...

Nào có giống hoàng đế và sủng phi?

Rõ ràng giống như là phu thê bình thường!

"Được rồi được rồi, trẫm không chọc nàng nữa."

Nhìn thấy vẻ mặt Đức Phi đầy bất mãn, lúc này Mặc Tông Nhiên

mới cười nói: "Trẫm nghe Diệp Nhi nói, Quán Ninh còn biết chút y thuật... Hôm nay trẫm đến có chút chuyện cần nó giúp."

Ánh mắt Vân Quán Ninh chợt lóe lên: "Phụ hoàng có chuyện cứ việc căn dặn."

"Xin người khác giúp đỡ, thái độ phải đoạn chính."

Mặc Tông Nhiên trịnh trọng nói: "Khoảng thời gian gần đây trẫm luôn cảm thấy hơi khó chịu."

Vẻ mặt Đức Phi khẽ thay đổi, vội vàng hỏi: "Hoàng thượng, ngài khó

chịu ở đâu? Đã mời thái y xem chưa?"

Thấy vẻ mặt lo lắng của bà ta, Mặc Tông Nhiên khẽ xua tay, an ủi vài câu: "Trẫm không sao! Ngược lại cũng không phải chuyện gì lớn,

không đáng để mời thái y."

Ánh mắt của ông dừng lại trên đỉnh đầu Vân Quán Ninh.

"Con đến xem thử giúp trẫm"

Chuyện này...

Vân Quán Ninh hơi chần chừ.

Nào ngờ, Đức Phi lại hung hăng trừng mắt nhìn nàng: "Còn ngây ra đó làm gì?"

"Hoàng thượng đang nói chuyện với người đó! Còn không mau đến xem cho hoàng thượng?"

Vân Quán Ninh: "..."

Khi nãy Mặc Tông Nhiên cũng đã nói, xin người khác giúp đỡ, thái độ phải đoan chính. Nhưng Đức Phi như thế này, đâu có giống đang xin người khác giúp đỡ, rõ ràng là bóp cổ bắt làm việc!

Bỏ đi bỏ đi, hoàng thượng đang ở trước mặt, nàng không so đo với bà ta.

Vân Quán Ninh đành phải tiến lên: "Phụ hoàng thấy khó chịu ở

đâu?"

"Không phải người biết y thuật sao? Tự ngươi không biết xem sao? Trông chờ ngươi có thể làm được gì?"

Đức Phi nắm bắt cơ hội, lại bắt đầu quở mắng nàng.

Vân Quán Ninh trợn trừng mắt.

Cũng không quan tâm Mặc Tông Nhiên còn đang ở trước mặt, không vui nói: "Phải! ta dù làm gì đi chăng nữa cũng sai hết, ngay cả hít thở cũng sai!"

"Vẫn là Doanh Vương phi được lòng mẫu phi hơn!"

Nếu không phải còn chút lý trí sót lại, nàng định nói thẳng: Có bán lĩnh thì người cứ gọi Tần Tự Tuyết đến, bảo ta đến làm gì?

Nhưng nàng không làm vậy.

Nàng chỉ nói vài câu, Đức Phi đã tức đến nỗi đỏ mặt tía tai rồi.

"Hoàng thượng ngài nghe xem!"

Bà ta giậm chân: "Thường ngày ngài luôn nói thần thiếp đối xử không tốt với nàng ta."

"Ngài nghe thử xem nha đầu thối này, trong lòng trong mắt, có chỗ nào cho mẫu phi là thiếp đây không? Chuyện này trách thần thiếp được sao?"

Sau nhiều lần thỉnh giáo miệng mồm lanh lợi của Vân Quán Ninh, Đức Phi biết mình không phải là đối thủ của nàng, thế là ngoảnh đầu nhìn về phía Mặc Tông Nhiên, cáo trạng với ông.

Mặc Tông Nhiên không hề tức giận.

Ông khẽ bật cười: "Được rồi."

"Ái phi, tính tình này của Quán Ninh, trẫm thấy rất tốt, rất thẳng thắn, sẽ không ngấm ngầm mưu tính âm mưu gì."

"Sẽ không á?"

Đức Phi lạnh lùng hừ một tiếng, rõ ràng là không hài lòng: "Nàng ta ngấm ngầm mưu tính những âm mưu đó còn ít sao?"

Vừa tính kế Mặc Diệp, vừa tính kế Tần Tự Tuyết, vừa tính kế Mặc Phi. Phi.

Nha đầu thối này, quả thật có rất nhiều suy tính!

"Phụ hoàng, lời này của mẫu phi rất đúng"

Thấy Mặc Tông Nhiên không nghiêm túc như vẻ ngoài, thật ra tính tình rất tốt, Vân Quán Ninh bèn cả gan nói: "ta cũng không tùy ý để cho người ta ức hiếp"

"Người kính ta một thước, ta kính người một trượng! Nếu ai ức hiếp con... con cũng như vậy."

"Con lại rất thẳng thắn!"

Mặc Tông Nhiên mỉm cười nhìn nàng: "Nhưng tính khí lòng dạ ngay thẳng này của con, trẫm thấy rất tốt!"

"Làm người chính là như thế! Hơn nữa là con dâu hoàng thất, càng không nên mặc kệ cho người ta ức hiếp mới phải!"

Vân Quán Ninh hoài nghi trong lòng, lão gia tử này hôm nay đến đây rốt cuộc là muốn làm gì?










TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv