Chương 65: Hai vị trà xanh so cấp bậc
Tần Tự Tuyết và Mặc Hồi Phong đã làm phu thê gần năm năm.
Số lần thân thiết với hắn ta cũng vô cùng nhiều.
Cho nên hiện tại vừa nghe đã biết một người trong đó chính là Mặc Hồi Phong. Nàng ta nhất thời tức đến mức toàn thân run rẩy, sắc mặt xanh mét đứng ngay tại chỗ!
Đúng là thật to gan!
Không hề để nàng ta vào mắt!
Ở đây, chính là Hoàng Cung!
Là điện Thái Hòa!
Hoàng đế và mọi người đều đang ở trong chủ điện bên cạnh.
Bọn họ lại vội vàng như vậy, làm ngay trong Thiện Điện sao?!
Sau khi phục hồi tinh thần lại, Tần Tự Tuyết tức giận đùng đùng đi vào Thiện Điện. Vừa vào cửa đã gặp một tiểu nha hoàn đang đứng canh gác ở ngoài cửa. Thấy nàng ta tiến vào, ngay lập tức muốn chạy vào cửa.
Nàng ta nhận ra rồi, tiểu nha hoàn này chính là tỳ nữ bên cạnh Vân Đinh Lan, Lục Dữu.
“Bắt nàng ta lại!”
Advertisement
Tần Tự Tuyết phẫn nộ phận phó Tử Tô.
Tứ chi Tử Tô thon dài, nhanh chóng xông ra, bắt lấy cánh tay Lục Dữu.
“Tiện nhân!”
Tần Tự Tuyết bước nhanh về trước, hung tợn tát một bạt tại lên mặt Lục Dữu: “Tiểu thư nhà các ngươi chưa từng thấy nam nhân đúng không? Chưa gì đã vội vàng như vậy, muốn làm thiếp cho vương gia nhà ta rồi?!”
Sau khi mắng xong, Tần Tự Tuyết đẩy Lục Dữu ra, ra hiệu Tử Tô coi chừng nàng ta.
Lục Dữu há miệng muốn gọi người, thì bị Tử Tô bịt kín miệng lại.
Cứ như vậy, bỏ lỡ cơ hội gọi người tốt nhất. Lục Dữu bị Tử Tô bịt miệng, đè ngã xuống đất một cách cứng rắn.
Nàng ta kêu rên trong lòng: Thế này thì xong đời bà nó rồi! Lời căn dặn của tiểu thư nhà mình, nàng ta không hoàn thành được. Tối này trở về khẳng định sẽ bị tiểu thư đánh chết! Á Tử Tô này, sức lực sao lại lớn như vậy!
Tần Tự Tuyết tức giận đùng đùng xông vào trong điện.
Khá lắm!
Rõ ràng là trong điện đã được dụng tâm bố trí.
Từng lớp màn trường bao phủ, ánh nến rực rỡ, trong phòng còn đặt hàn mai nở rộ... làm nổi bật bầu không khí ám muội đến cực điểm!
Hai người sau màn trường, rõ ràng là đang tập trung tinh thần, không nhận thấy nàng ta đã tiến vào rồi.
Đến khi Tần Tự Tuyết vén mạnh màn trường ra.
Sau khi nhìn thấy tư thế mới lạ của hai người, nàng ta ngượng đến đỏ bừng cả mặt!
Nàng ta lẩm nhẩm một câu muốn đau mắt hột, vội vàng buông màn trướng xuống.
Thấy nàng ta tiến vào, Mặc Hồi Phong lập tức “không còn manh giáp”, vội vàng lấy cái chăn bên cạnh che lên người Vân Đinh Lan, rống giận với Tần Tự Tuyết: “Ai cho người vào đây?!”
“Cút ra ngoài!”
“Vương gia!”
Tần Tự Tuyết cũng phát cáu: “Chẳng lẽ vương gia không sợ bị phụ hoàng phát hiện sao?”
“Sát vách chính là điện Thái Hòa. Cho dù các người có nhịn không được thế nào đi nữa, cũng nên nhịn xuống mới đúng! Nếu như phụ hoàng phát hiện, người sẽ không có kết quả tốt đẹp gì!”
“Ngươi dám uy hiếp bổn vương?!”
Mặc Hồi Phong tùy ý cầm xiêm y khoác lên, ra vẻ muốn xuống đất đánh nàng ta.
Nhưng lại bị Vân Đinh Lan nắm chặt tay lại: “Vương gia, đừng...”
“Đều là ta không tốt! Biết rõ vương gia sớm đã có thể thất, còn dây dưa không rõ với vương gia! Không
liên quan đến Doanh Vương phi tỷ tỷ, tất cả đều trách ta! Trách ta không khống chế được trái tim này. Dù cho vương gia sớm đã có thê tử, còn một lòng say mê với vương gia.”
Nói xong, nàng ta khóc đến mức lễ hoa đới vũ.
Một phen “khuyên bảo” này của nàng ta, làm cho cơn giận của Mặc Hồi Phong không giảm mà tăng!
Tần Tự Tuyết cũng bị tức đến váng đầu, nhịn không được buột miệng nói ra: “Ai là tỷ tỷ của ngươi?”
“Tỷ tỷ của ngươi chính là Minh Vương phi! Bổn vương phi không dám nhận!”
Lời vừa dứt, Mặc Hồi Phong nắm cái gối bên tay ném qua: “Lan Nhi kêu người một tiếng tỷ tỷ, là niềm vinh hạnh của ngươi!”
Tần Tự Tuyết uất ức muốn chết!
Nàng ta bụm mặt, muốn lao ra tìm đám người Mặc Tông Nhiên cáo trạng.
Nhưng lại bị Mặc Hồi Phong bắt lại: “Ngươi muốn làm gì?”
Vân Đinh Lan trùm chăn kín mít, khóc hu hu: “Vương gia, đều là ta không tốt! Tỷ tỷ chịu uất ức, là ta
không đúng! Ta lập tức đến trước mặt hoàng thượng thỉnh tội.”
Mặc Hồi Phong đau đầu không thôi.
Tần Tự Tuyết tức giận trợn tròn mắt nhìn: “Có bản lĩnh thì người đi đi! Ở đây châm ngòi thổi gió thì xem là gi?!"
Lúc này nàng ta coi như đã hiểu rõ rồi.
Lúc nàng ta ra vẻ trà xanh trước mặt Vân Quán Ninh, thì tâm trạng của Vân Quán Ninh là gì.
Sợ là, cũng nhịn không được muốn xé nát nàng ta ra?!
Tiểu tiện nhân Vân Đinh Lan này, vậy mà còn xấu xa hơn nàng ta... Đây là lần Tần Tự Tuyết không thể nào tha thứ nhất, lập tức giống như con mèo bị giẫm phải đuối.
Dưới cơn thịnh nộ, nàng ta cũng che mặt khóc lên.
“Vương gia, thiếp thân theo người gần năm năm, sinh cho người hai nữ nhi.”
Nàng ta ngồi bệt dưới đất, che mặt mà khóc: “Thiếp thân không có công lao cũng có khổ lao! Hôm nay vương gia lại vì tân hoan, mà đối xử với thiếp thân như vậy. Trong lòng thiếp thân đau khổ!”
“Thiếp thân một lòng suy nghĩ cho vương gia, nào ngờ kết cục là...”
Nàng ta nghẹn ngào, nói không nên lời.
Vân Đinh Lan: "...”
Tần Tự Tuyết này, vậy mà khóc còn ra sức hơn nàng ta.
Vân Đinh Lan hít thở sâu một hơi, hắng cổ họng một cái lại khóc lên.
Nhìn hai người trên giường dưới giường ra sức khóc lớn, Mặc Hồi Phong càng đau đầu hơn, rất muốn trực tiếp phẩy tay áo bỏ đi.
Lúc này, cửa điện bị người đập vang.
Ngoài cửa, có tiếng Tử Tô truyền đến: “Vương phi, có Minh Vương phi đến!”
Vân Quán Ninh đến?!
Không hay!
Tần Tự Tuyết vội vàng lau khô nước mắt đứng lên. Dáng vẻ nhếch nhác này không thể bị tiểu tiện nhân kia thấy được. Bằng không, không chừng sau này sẽ cười nhạo nàng ta!
Nàng ta vẫn chưa lên tiếng, cửa điện đã bị người mở ra.
Vân Quán Ninh bước vào: "Ô! Ở đây làm sao thế?”
“Lúc nãy ta ở bên ngoài, từ xa đã nghe thấy tiếng kêu khóc om sòm bên trong. Là có người chết hay là làm sao vậy?”
Tần Tự Tuyết: "..”
Vân Đinh Lan: “. ”
Mặc Hồi Phong: “Câm miệng!”
“Minh Vương phi, hôm nay là sinh thần của Đức mẫu phi. Người nói ra lời xúi quẩy như vậy, chẳng lẽ không sợ Đức mẫu phi nghe thấy sẽ tức giận sao?”
Tần Tự Tuyết cố gắng làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng mà hai mắt khóc đỏ đã bán đứng nàng ta.
“Doanh Vương phi làm sao vậy? Bụi bay vào mắt à? Sao mắt lại đỏ như vậy?”
Vân Quán Ninh ngay lập tức vạch trần nàng ta.
Ánh mắt nhìn về phía Vân Đinh Lan bọc chặt chăn ở trên giường: “A, Nhị muội muội sao lại ở đây? Đã xảy ra chuyện gì?”
Khuôn mặt nhỏ của Vân Đinh Lan đỏ bừng: "Tỷ tỷ..”
“Tỷ tỷ của Vân nhị tiểu thư cũng nhiều thật đấy!”
Tân Tự Tuyết bắt đầu châm chọc khiêu khích.
“Lúc nãy, còn gọi bổn vương phi là tỷ tỷ! Bây giờ tỷ tỷ ruột của người đến rồi, e là người tỷ tỷ như bổn vương phi đây, cũng không phải là gì nữa.”
Nàng ta liếc Vân Quản Ninh một cái: “Bổn vương phi lại không biết.”
“Giáo dưỡng của phủ Ưng Quốc Công chính là như thế này. Chẳng lẽ ngày thường Ưng Quốc Công đã dạy dỗ tiểu thư của phủ Quốc Công, học cách làm sao để trèo lên giường nam nhân nhà người khác?!”
Những lời này, không chỉ mắng Vân Đinh Lan.
Hơn thế là nói xa nói gần, cũng mắng cả Vân Quán Ninh!
Khuôn mặt Vân Đinh Lan nhất thời trở nên tái mét.
Nhưng Vân Quán Ninh lại không hề xem là gì.
Tiểu thư phủ Quốc Công?
Nàng vốn không phải là người của phủ Quốc Công, Tần Tự Tuyết cũng mắng không đến trên đầu nàng.
Vì thế, nàng vòng hai tay, thích thú dựa vào bên bàn nhìn mấy người kia: “Vừa rồi trong điện Thái Hòa, có
vài vị đào kép đã xướng một vở kịch lớn”
“Các ngươi có biết, đã xướng vở kịch gì không?”
Vừa nghe, trong câu nói của nàng có hàm ý khác.
Tần Tự Tuyết nhịn không được nhíu mày hỏi: “Xướng vở kịch gì?
Vân Quán Ninh khẽ cười, ý vị sâu xa nhìn nàng ta: “Xướng vở kịch hay Vương bà bắt kẻ thông dám đó!”