Chương 62: Phản bác
Nàng ta ấp úng muốn che giấu chuyện này, trong lòng đã sớm nghĩ ra lý do thoái thác.
Chỉ cần Đức Phi vừa hỏi, nàng ta sẽ lập tức nói ra!
Nếu là trước đây, Tần Tự Tuyết tuyệt đối sẽ không lo sợ.
Nhưng mà bây giờ nàng ta không đoán được rốt cuộc thái độ của Mặc Diệp đối với mình là gì... Ngộ nhỡ hắn thật sự có tình cảm với Vân Quán Ninh, vệ thì chẳng phải nàng ta xong đời rồi sao?
Thế nên, Tần Tự Tuyết vội vàng mở miệng nói: "Đức mẫu phi."
"Không phải Minh Vương phi đẩy con xuống đâu."
Nói thế nhưng nàng ta vẫn ra vẻ đáng thương uỷ khuất, khiến người ngoài nhìn vào đều cho rằng nàng ta chắc chắn đã bị Vân Quán Ninh ức hiếp!
Đức phi khua tay: "Tự Tuyết à, con yên tâm! Nếu thật sự là nàng ta hại con, vậy thì hôm nay bổn cung, hoàng thượng và hoàng hậu nương nương sẽ đứng ra đòi công bằng cho con mà!"
"Nói!"
Bà ta quay sang trừng mắt dữ tợn nhìn Vân Quán Ninh: "Đêm nay người không nói được nguyên nhân sự tình."
"Bổn cung sẽ phạt ngươi!"
Advertisement
Hôm nay là sinh thần của bà ta, đáng nhẽ ra phải vui vẻ náo nhiệt mới đúng.
Vân Quán Ninh làm ra loại chuyện này, thật khiến Đức phi nổi trận lôi đình.
Tần Tự Tuyết: "..."
Vân Quán Ninh nghe vậy thì tươi cười đáp: "Được, thưa mẫu phi!"
Nàng lập tức nói ra hết, buổi tối hôm nay trong vọng lâu, Tần Tự Tuyết đã hét lên "Diệp ca ca" khi thấy Mặc Diệp, rồi thì nàng ta cứ quấn lấy hắn như thế nào, nói cái gì mà yêu hay không yêu.
Vân Quán Ninh cứ nói một lèo không ngừng không nghỉ.
Tần Tự Tuyết đang quỳ bên cạnh nàng, hận một nỗi không thể tự tìm cái hố đất nào đó mà chui xuống!
Cái thứ tiện nhân Vân Quán Ninh này, rốt cuộc trong đầu nàng nghĩ cái gì vậy?
Cái gì mà tình với ái, đang ở trước mặt mọi người mà lại nói ra những lời như vậy!
"Không phải! Con không có! Con không biết nàng đang nói gì cả!"
Tần Tự Tuyết lập tức phủ nhận ngay: "Con cũng không biết mình đã làm gì đắc tội với Minh Vương phi mà nàng lại vu oan cho con và Minh Vương như vậy."
Nói xong nàng ta nâng ống tay áo lên che mặt khóc hu hu.
Xem ra ban nãy ở trong vọng lâu là Vân Quán Ninh giẫm nàng ta, giẫm chưa đủ mạnh rồi!
Khoé môi nàng khẽ nhếch lên: "Doanh Vương phi, nếu tẩu đã phủ nhận... vậy ta lại muốn hỏi một câu, đêm khuya tối đen đường xá quanh co, tẩu không ở điện Thái Hoà đợi mà lại chạy tới vọng lâu làm gì?"
"Ta..."
Tần Tự Tuyết thoáng bối rối: "Ta, ta uống nhiều rượu nên hơi say, đầu óc choáng váng nên muốn ra ngoài hít thở không khí một chút."
"Nếu là ra ngoài hít thở không khí, sao lại cùng Vương gia nhà ta cô nam quả nữ ở cùng một chỗ?"
"Ta không biết! Ta đến vọng lâu trước, không hề biết tại sao Minh vương lại đến đó!".
Câu trả lời này, đến ngay cả Đức phi cũng cảm thấy không vừa ý lắm.
Ý Tần Tự Tuyết muốn nói là Diệp Nhi chủ động theo đuổi nàng ta ư?
Nếu nói bà ta thích ai hơn trong hai người Vân Quán Ninh và Tần Tự Tuyết thì chắc chắn là người thứ hai rồi. Nhưng điều đó không có nghĩa bà ta coi Tần Tự Tuyết như con ruột, để cho nàng ta gây ảnh hưởng đến con trai của mình được!
Vân Quán Ninh chưa nói thêm gì, Mặc Diệp đã không nhanh không chậm mở miệng.
"Là Doanh Vương phi phái người thỉnh bổn vương tới đó."
Chỉ một câu nói này lập tức và bôm bốp vào mặt Tần Tự Tuyết!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta biến sắc, chuyển sang trắng bệch!
Mấy người chỗ Mặc Tông Nhiên cũng không tin nổi mà nhìn sang Tân Tự Tuyết... Chỉ thấy nàng ta như bị hoá đá, quỳ gối ngơ ngác trên mặt đất, hai mắt đẫm lệ nhìn Mặc Diệp.
Mặc Hồi Phong cũng cảm thấy bị vả cho một cú thật đau trước mặt bao nhiêu con người.
Hắn ta nghiến răng: "Lão Thất, đệ nói vậy là có ý gì?"
"Tam ca hiểu nó như thế nào thì chính là như thế ấy."
Mặc Diệp mỉm cười.
"Đệ..."
Mặc Hồi Phong tức giận đến mức mặt mày tái mét!
Quả là đồng vợ đồng chồng tát biển Đông cũng cạn!
Vân Quán Ninh nhân cơ hội nói: "Doanh Vương phi, ta và tẩu từng có mâu thuẫn, lời ta nói không đáng tin, vậy giờ lời Vương gia nhà ta nói, tẩu đã tin chưa?"
Nàng nở một nụ cười lạnh lẽo: "Tẩu dám nói, tẩu không hề sai cung nữ tới thỉnh ta đến vọng lâu không?"
Mọi người có mặt lúc đó nghe xong bèn vô cùng kích động!
Chuyện quái gì thế này?
Chẳng lẽ Doanh Vương này là đang luyến tiếc không quên được Minh vương?
Hai người bọn họ chẳng phải đều đã thành hôn bốn năm rồi sao!
Tân Tự Tuyết không dám nhìn thẳng vào mắt Vân Quán Ninh, chỉ lắp bắp nói: "Ta, đang yên đang lành, tại sao ta phải, phải sai cung nữ mời người đến vọng lâu chứ?"
"Ta đây cũng không biết."
Vẻ mặt của Vân Quán Ninh trông rất vô tội: "Có lẽ là muốn ta hiểu lầm quan hệ của Vương gia và người chăng?"
"Ta không có!".
Tần Tự Tuyết không dám tranh cãi với nàng.
Nàng ta sốt ruột, quay đầu nhìn về phía Mặc Hồi Phong, sau đó nói với Triệu Hoàng hậu: "Mẫu hậu, con không có! Con cũng không biết vì sao Minh Vương Phi lại cứ cắn chặt con không buông."
"Nàng ta một lòng say mê Minh Vương, ghen ghét con đã từng có hôn ước với Minh Vương."
"Oán hận con thì cũng đành thôi! Nhưng con và Minh Vương hoàn toàn trong sạch!"
Nàng ta lại bắt đầu khóc lóc: "Oan uổng quá..."
"Có oan uổng thì cũng là người có mưu đồ khác, có muốn ra đưa chứng cứ ra hay không?"
Thấy Tần Tự Tuyết lại bắt đầu phức hức hức", Vân Quán Ninh mất kiên nhẫn trợn mắt xem thường.
Lúc này, Đức Phi lại bắt đầu làm “thần trợ công”: "Đưa đi! Nếu ngươi không đưa được chứng cứ mà vẫn nói xằng nói bậy oan uổng Tự Tuyết và Mặc Diệp, bổn cũng sẽ là người đầu tiên không tha cho ngươi!"
"Được thôi."
Vân Quán Ninh mỉm cười. Nàng cầm lấy tay của Tần Tự Tuyết.
"Ngươi muốn làm gì.."
Tần Tự Tuyết theo phản xạ có điều kiện muốn rút tay về, nhưng vì giật tay quá mạnh, chỉ thấy một thứ gì đó rớt ra từ trong ống tay áo của nàng ta, rơi xuống đất "cạch" một tiếng.
Thứ rơi xuống đất rõ ràng là một lọ Bách hoa lộ!
Lúc này, Tần Tự Tuyết trợn tròn mắt!
Mọi người không biết Bách hoa lộ này đến từ đầu, nhưng ánh mắt của Đức phi đã tối sầm lại.
Lọ Bách hoa lộ này rõ ràng là do bà ta thưởng cho Vân Quán Ninh ở Vĩnh Thọ cung ngày hôm nay!
Làm sao có thể đến được tay của Tần Tự Tuyết?
Vân Quán Ninh cau mày nhìn nàng ta: "Xin hỏi Doanh Vương Phi, ngươi giải thích như thế nào về lọ Bách hoa lộ này đây?"
Ánh mắt Tần Tự Tuyết lảng tránh, vẻ mặt lại càng bối rối: "Ta, ta... Bách hoa lộ này, hôm nay ta tiến cũng đã mang nó theo từ Vương phủ."
"Vậy sao?"
Vân Quán Ninh lạnh lùng cười: "Chẳng lẽ không phải là lọ mà mẫu phi đã thưởng cho ta hôm nay ư?"
Nàng nhặt lọ Bách hoa lộ ở dưới đất lên: "Đang yên lành, người tiến cung thì mang theo Bách hoa lộ làm gì?"
"E rằng ngươi không biết, Bách hoa lộ trong cung đều được ghi vào sổ sách."
Nói xong, nàng chậm rãi nâng đáy lọ đến trước mặt Tần Tự Tuyết.
Chỉ thấy trên đáy lọ có dán một tờ giấy nho nhỏ, bên trên viết ba chữ: Vĩnh Thọ cung.
Lúc này, Tần Tự Tuyết cứng miệng, không trả lời được!
"Mẫu phi, hôm nay ở Vĩnh Thọ cung, người thưởng cho nhi tức lọ Bách hoa lộ này. Vì nhi tức không tiện mang theo nên thuận tay đưa lại cho Vương gia nhà ta."
Vân Quán Ninh quay đầu nhìn về phía Mặc Diệp: "Vương gia?"
Lúc này, cẩu nam nhân này đừng có vả mặt nàng đấy!
Mặc Diệp xem lại trong ống tay áo một chút, mặt không chút thay đổi, gật đầu: "Quả thật không tìm thấy lọ Bách hoa lộ kia của Quán Ninh."
"Ầm" một tiếng, Tần Tự Tuyết chỉ nghe thấy máu toàn thân chảy ngược từ bàn chân xông lên đỉnh đầu!
"Doanh Vương Phi, ngươi còn có lời gì muốn nói không?"
Vân Quán Ninh bên ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn Tần Tự Tuyết: "Nếu chứng cứ này vẫn chưa đủ để khiến mọi người tin tưởng, ta còn có thể đưa ra bằng chứng khác nữa."
Đôi mày của Đức phi nhíu chặt lại.
Bà ta vốn muốn trách phạt Vân Quán Ninh, bảo vệ Tân Tự Tuyết.
Nào ngờ vô tình cắm liễu, liễu lại xanh.
Vậy mà lại thành gián tiếp giúp đỡ Vân Quán Ninh quyết định "tội danh" của Tần Tự Tuyết?
Thấy Tần Tự Tuyết không đáp lời nào, Vân Quán Ninh nhẹ nhàng lắc đầu, định trình chứng cứ ra: "Người tới."
Lọ Bách hoa lộ vừa rồi, cho dù Tần Tự Tuyết có viện lý do để rửa sạch tội danh, ví dụ như nàng ta nhặt được vân vân, thì bằng chứng tiếp theo sẽ khiến nàng ta không thể xoay người được nữa.