Chương 60: Phản đòn
Toi rồi!
Nàng bị phát hiện rồi!
Cũng may là Vân Quán Ninh trốn đi nhanh, bằng không bị một chưởng này rơi vào mặt, vậy khuôn mặt nhỏ nhắn này của nàng sẽ bị hủy hoại rồi.
Dù là như thế, một lọn tóc rối bên tại vẫn bị xê dịch đi vì luồng gió tạo ra từ cú chưởng đó.
Có thể thấy được, công lực của người này thâm hậu như thế nào.
Vân Quán Ninh vẫn không tránh được bị tóm lấy cổ, hai mắt của Mặc Diệp trong chớp mắt trở nên hung ác. Nhìn thấy người bị bóp cổ là nàng, ấn đường của hắn chau lại thành một đường: "Sao lại là ngươi?"
Vân Quán Ninh: "..."
"Sao lại nghe lén bổn vương nói chuyện? Người theo dõi bổn vương?"
Vân Quán Ninh: "..."
"Nói!"
Sắc mặt của Mặc Diệp đã hơi mất kiên nhẫn.
Vân Quán Ninh chật vật thốt ra mấy chữ từ trong cổ họng: "Đồ khốn nhà ngươi! Buông tay!"
Bóp cổ của nàng như thế, hỏi nàng làm sao trả lời?
Advertisement
Nàng đập vào mu bàn tay của hắn, ra hiệu hắn buông tay.
Lúc này, Mặc Diệp mới thấy mắt của nàng đã thoáng trợn trắng rồi.
Nhớ tới Tần Tự Tuyết vẫn còn đang ở trong vọng lâu, hắn lập tức buông tay ôm lấy nàng vào trong lồng ngực, thân mật vỗ về nàng: "Ninh nhi, sao nàng lại tới đây?"
Đang lúc nói chuyện, Tần Tự Tuyết cũng đã tiến lên trước.
Cặp mắt trong nhà nước lại hiện ra vẻ oan ức.
Nhìn thấy người tới là Vân Quán Ninh, nàng ta cũng thoáng kinh ngạc.
Sau đó, Tần Tự Tuyết lùi về sau một bước, giống hệt một con nai con đang hoảng sợ.
"Minh Vương phi, ta, ta với Diệp ca ca... Không phải, ta với Minh Vương lúc này không có xảy ra chuyện gì hết! Muội đừng nên hiểu lầm."
Vốn là không có gì.
Nhưng cái dáng vẻ muốn nói lại ngừng, ấp a ấp úng của nàng ta chính là điểm khiến người khác nghi ngờ nhiều nhất.
Vốn tưởng rằng Vân Quán Ninh sẽ nhảy cẫng lên tức giận.
Nhưng nào ngờ, nàng lại lộ vẻ khinh khỉnh, lao thẳng vào lòng của Mặc Diệp: "Vương gia, hức hức hức..."
"Chàng có biết hai người vừa nãy sẽ khiến người khác hiểu lầm như thế nào không? Nếu như bị người khác nhìn thấy thì chắc chắn sẽ nói chàng với Doanh Vương phi có gian tình, thiếp làm sao còn mặt mũi nào nhìn người khác nữa?"
Nàng bám dính vào ống tay áo của Mặc Diệp, nức nở không ra hơi.
Không phải chỉ là hức hức hức thôi sao?
Ai mà không biết kêu mấy tiếng hức hức quái quỷ này chứ?
Ha, đêm nay nàng dùng gậy ông đập lưng ông, tự tay cào bộ mặt giả tạo này của Tần Tự Tuyết!
"Minh Vương phi, ta..."
Tần Tự Tuyết gấp rút muốn biện hộ.
"Tẩu không cần nói."
Vân Quán Ninh dựa vào trong lồng ngực của Mặc Diệp, bày ra vẻ hung hăng lại đáng yêu mà lườm người kia một cái: "Ta đang nói chuyện với Vương gia nhà ta, tẩu xen vào làm gì? Cố ý muốn để ta hiểu lầm tẩu sao?"
Chẳng biết tại sao, nhìn dáng vẻ lúc này của nàng...
Trong đầu Mặc Diệp lại nhớ tới Viên Bảo, trái tim lạnh lẽo cứng nhắc dần dần mềm dịu lại.
Cún con kia cũng là kiểu vừa hung hăng lại đáng yêu như thế này.
"Ta... Diệp ca ca..."
Tần Tự Tuyết khẩn trương giậm chân, quay sang cầu cứu Mặc Diệp.
Nhưng mà hắn vốn không có liếc nhìn nàng ta lấy một cái.
Chỉ là đưa tay ôm lấy Vân Quán Ninh, nhẹ giọng động viên: "Bổn vương với tẩu ấy không thân, không có chuyện gì hết. Đừng hiểu lầm, cũng đừng khóc."
Ma xui quỷ khiển như nào, hắn lại đưa tay lau nước mắt cho nàng.
Lòng bàn tay xoẹt qua gò má của nàng có chút thô ráp, Vân Quán Ninh khẽ thoáng run lên.
"Bị lạnh rồi?"
Mặc Diệp nhìn thấy nàng không có mặc áo choàng, ra ngoài chỉ có một lớp áo mỏng trên người.
Người kia nhanh chóng cởi áo choàng xuống khoác lên người của nàng: "Trời đông giá rét, ra ngoài không mặc áo choàng sẽ cóng chết nàng đó."
Tuy lời lẽ như thế, nhưng vẻ mặt của hắn lại vô cùng mềm mỏng, không còn vẻ lạnh lùng cứng nhắc như khi nãy nữa.
Thậm chí, còn cẩn thận thắt áo choàng lại cho nàng.
Vân Quán Ninh bĩu môi: "Lúc này có một cung nữ nọ nói nhìn thấy chàng ở xa xa, giống như bị hồ ly tinh dụ đi rồi. Thiếp lo lắng quá làm sao còn tâm trí lo chuyện mặc áo choàng nữa, bèn vội vã đuổi theo ra đây."
"Bây giờ lại còn trách thiếp! Nếu như thiếp bị công chết, cũng là do chàng."
"Phải, đều là tại bổn vương."
Giọng điệu của Mặc Diệp phải nói là dịu dàng đến không thể tưởng tượng nổi.
Giọng điệu đó Tần Tự Tuyết chưa từng nghe qua, ngay cả dáng vẻ dịu dàng lúc này, nàng ta cũng chưa bao giờ nhìn thấy.
"Diệp ca ca..."
Nàng ta cắn môi, nỗ lực giải thích.
"Tam tẩu."
Mặc Diệp lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng ta: "Xin để ý thân phận của tẩu."
Một câu nói, đã vạch rõ giới hạn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Tự Tuyết trắng bệch, cắn chặt môi dưới, bờ môi nghiễm nhiên trở nên trắng toát: "Phải, Minh Vương, Minh Vương phi nhất định là hiểu lầm rồi, để ta giải thích với muội ấy vậy."
"Ta không tin tẩu, ta chỉ tin Vương gia nhà ta!"
Vân Quán Ninh hừ nhẹ nói: "Cái lưỡi không xương nhiều đường lắt léo như tẩu, ai biết được câu nào là thật, câu nào là giả?"
Lời lẽ của nàng có dụng ý riêng.
Tần Tự Tuyết không phải là kẻ ngốc, trong chớp mắt đã rõ Vân Quán Ninh là đang nói bóng gió về chuyện của bốn năm trước.
Nàng ta giận tới bốc khói đầu!
Cái đồ tiện nhân này, chẳng lẽ muốn vứt hết mặt mũi mà đấu với nàng ta tới cùng hay sao?
Nếu như chuyện của bốn năm trước bị khui ra...
Nàng ta hốt hoảng lùi về sau một bước: "Minh Vương, tốt xấu gì chúng ta cũng là người một nhà! Minh Vương phi nói xấu ta như thế, lẽ nào đệ ở đó lại cứ thờ ơ lạnh nhạt thế sao?"
"Tam tẩu hy vọng bổn vương giúp đỡ Ninh nhi?"
Mặc Diệp nhat giọng hỏi.
Tần Tự Tuyết nhìn hắn với ánh mắt không thể ngờ được, qua một lúc lâu cũng không có nói thành lời.
Chuyện tối nay tại sao lại không phát triển theo tưởng tượng của nàng ta chứ?
Chẳng lẽ không phải là Vân Quán Ninh tới đây "bắt gian", sau đó là hiểu lầm mối quan hệ của bọn họ. Với tính khí nóng nảy giống như chùm pháo bị đốt nổ của mình, nàng sẽ náo loạn toàn bộ hoàng cung khiến gà chó không yên.
Sau đó là bị hoàng đế, hoàng hậu và Đức Phi chán ghét mà đuổi ra khỏi cung.
Tốt nhất là bị Mặc Diệp tiếp tục cấm túc.
Người trước mặt này, rốt cuộc có phải là Vân Quán Ninh không?
Ánh mắt dò xét của nàng ta rơi vào người Vân Quán Ninh.
"Doanh Vương phi, nếu tẩu lại làm ra chuyện khiến ta hiểu lầm như thế... Tẩu cũng biết tính khí của ta rồi."
Vân Quán Ninh vừa nức nở vừa cảnh cáo người kia: "Cùng lắm thì chúng ta nhà tan cửa nát thôi! Ta cũng phải nói cho Doanh Vương biết những hành vi này của tẩu, bảo huynh ấy quản giáo tẩu cho tốt!"
Ánh mắt Tần Tự Tuyết trở nên căng thẳng: "Ngươi."
Có cần phải làm tới cùng như thế không?
Nàng ta không thể giả vờ được nữa: "Vân Quán Ninh, người khinh miệt ai cơ?"
"Ta đã nói rồi, ta với Minh Vương lúc đó không có xảy ra cái gì hết! Sao ngươi lại nhỏ nhen như thế, còn đi nói bóng nói gió, có khác gì loại phụ nữ đanh đá chua ngoa không?"
"Vương gia hu hu hu, Doanh Vương phi hung dữ với thiếp!"
Vân Quán Ninh chỉ chỉ tay, vùi mặt "trốn" vào trong lòng Mặc Diệp, khóc mù trời mù đất.
"Ngươi..."
Tần Tự Tuyết giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi ăn nói cho cẩn thận!"
Động một chút là "hu hu hu", là đầu xe lửa biến thành sao?
"Vương gia chàng xem, Doanh Vương phi hung dữ quá."
Vân Quán Ninh tiếp tục hức hức hức.
Mặc Diệp theo bản năng đảo mắt nhìn qua, Tần Tự Tuyết cũng theo bản năng ngậm miệng lại, oan ức khóc lên: "Minh Vương, ta không có làm gì cả, chàng cũng nhìn thấy mà."
"Tam tẩu, vẫn mong tự lo liệu lấy mình!"
Mặc Diệp không hề khách khí nói: "Nếu như còn gây khó dễ Ninh nhi, bổn vương sẽ tới hỏi tam ca đã quản giáo người bên cạnh mình như thế nào."
Dứt lời, hắn ôm Vân Quán Ninh rời khỏi vọng lâu.
Vân Quán Ninh phóng ánh mắt qua cánh tay của hắn. đắc ý nhìn về phía Tần Tự Tuyết.
Nhìn thấy sắc mặt người kia cứng đờ ra đó, nàng lại trong dáng vẻ của một tiểu nhân đắc chí, nháy mắt về phía nàng ta.
Tần Tự Tuyết giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Cái tên tiện nhân này, quả thật là xấc xược.
"Đừng nhìn nữa."
Mặc Diệp xoay mặt Vân Quán Ninh lại, nói: "Biểu hiện đêm nay của bổn vương có khiến ngươi thỏa mãn chưa? Nên làm gì để cảm tạ bổn vương đây? Hay là dùng mười vạn lượng bạc tạm bày tỏ lòng biết ơn đi?"
"Cút!"
Vân Quán Ninh véo hắn một cái.
Đang lúc này, chỉ nghe "ùm" một tiếng.
Tiếp đó lại có một giọng thất thanh vang tới: "Không hay rồi! Người đâu! Có người rơi xuống nước!"