Chương 56: Vân Quán Ninh bị ghét bỏ
"Sao thế?"
Mặc Diệp lập tức hỏi.
Vân Quán Ninh trừng mắt nhìn, vẻ mặt vô tội nói: "Sáng nay bọn thiếp ra ngoài gấp quá, quên mang theo quà mừng đã chuẩn bị sẵn cho sinh thần của mẫu phi rồi!"
"Ngươi."
Cái đồ ngu ngốc này!
Mặc Diệp vốn định nổi giận.
Nhưng nhìn thấy Tần Tự Tuyết ở phía này đang lén xoa xoa tách trà vừa đặt xuống đưa mắt nhìn tới, hắn không thể làm gì khác hơn là kìm cơn lửa giận kia lại.
"Không sao, bổn vương phái người về Vương Phủ lấy."
Hắn ấm áp, nhỏ nhẹ nói với nàng: "Không cần nôn nóng"
"Vậy thiếp yên tâm rồi! Phu quân, chàng là tốt nhất."
Trước mặt của Tần Tự Tuyết, Vân Quán Ninh vô cùng yêu kiều, mềm mỏng với Mặc Diệp.
Mặc Diệp: "..."
Sắc mặt của Tần Tự Tuyết lập tức trở nên khó coi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn kia nhìn sang chỗ khác, nở nụ cười gượng gạo nói: "Tình cảm giữa Minh Vương và Minh Vương phi thật tốt."
Advertisement
Một câu nói trái với lương tâm, nhưng giọng điệu lại tràn ngập nét ngưỡng mộ.
Đã từng có lúc, Mặc Hồi Phong cũng dịu dàng như thế với nàng ta.
Bốn năm trước, Mặc Diệp cũng đã từng ăn nói nhỏ nhẹ, ấm áp như thế với nàng ta.
Mặc Diệp không biết trong lòng của Tân Tự Tuyết đang hoài niệm lại chuyện cũ, hắn nhìn Vân Quán Ninh bằng ánh mắt "cưng chiều", nói: "Lần sau không thể sơ ý như vậy nữa."
"Nếu sơ ý nữa thì không phải cũng có chàng dẹp loạn giúp thiếp sao?"
Vân Quán Ninh mỉm cười "ngọt ngào" đáp lại.
Mặc Diệp: "..."
Một lần dẹp loạn giúp người, một ngàn lượng bạc.
Vân Quán Ninh: " "
Người ăn cướp hả?
Mặt hai người vẫn không hề biến sắc, lúc hai ánh mắt chạm nhau cũng lập tức nhìn thấy rõ ràng suy nghĩ trong lòng của đối phương.
Nhưng trong mắt của Tân Tự Tuyết, cảnh tượng này chỉ khiến nàng ta cảm thấy hai người bọn họ là đang khoe ân ái trước mặt nàng ta. Ngứa mắt, thật sự là ngứa mắt. Nàng ta vội vàng đứng lên nói:
"Vương gia nhà ta còn đang chờ ta ở Ngự Hoa Viên, vậy ta đi trước đây."
Nói xong, nàng ta còn không quên đi tới cửa tẩm điện, nhẹ giọng nói với Mặc Phi Phi đang thay đồ bên trong: "Phi Phi."
"Nếu Minh Vương và Minh Vương phi đã chờ muội, vậy ta cũng đi trước đây."
"Chúng ta gặp lại ở Vĩnh Thọ Cung! Hôm nay ngoài trời gió lớn, muội nhớ mặc thêm áo choàng"
Nghe được Mặc Phi Phi đáp một tiếng, nàng ta mới khách khí gật đầu cúi chào Vân Quán Ninh và Mặc Diệp, sau đó vội vàng đi ra ngoài, gấp giống như phía sau lưng đang có quy đuổi theo vậy.
Vân Quán Ninh thu ánh mắt lại, nhẹ giọng cười nhạo.
Sau khi mặc y phục xong, Mặc Phi Phi đi ra ngoài, cả ba cùng đi tới Vĩnh Thọ Cung.
Trên đường đi, Mặc Diệp bảo với nàng ta rằng tạm thời không cần nói lại với Đức Phi về lời khai của Bích Châu và Du Nhị.
Chờ đến khi Vân Quán Nhi chữa khỏi cổ họng cho Bích Châu, sẽ để nàng ta chính miệng nói ra.
Đến lúc đó mới càng khiến người khác thán phục.
Mặc dù tâm trạng của Mặc Phi Phi đang không vui, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu đáp lại.
Chỉ thoáng chốc, Vĩnh Thọ Cung đã rất náo nhiệt.
Mặc Tông Nhiên còn đang bận chuyện triều chính, Triệu hoàng hậu lại không muốn tự hạ thấp mình mà tới Vĩnh Thọ Cung. Những phi tần còn lại trong hậu cung, cả vương gia vương phi, tiểu quận chúa và công chúa đều đã tới đầy đủ cả rồi.
Còn có không ít những lệnh phụ cũng đã tiến cung, vào đến Vĩnh Thọ Cung thỉnh an Đức Phi từ sớm rồi.
Bà ta không chỉ là người được chúc phúc, hơn nữa còn là sủng phi.
Kẻ muốn lấy lòng Đức Phi nhiều vô số kể.
Lúc ba người vào tới cửa, mọi người đều thay nhau phóng tầm mắt nhìn tới.
Nhìn thấy Vân Quán Ninh, ánh mắt mọi người lại trở nên kinh ngạc.
Đại đa số những người ở đây đều chưa từng nhìn thấy Vân Quán Ninh. Đặc biệt là Vân Quán Ninh của bốn năm sau quá khác so với bốn năm trước, quả thực y như hai người khác nhau!
Còn Mặc Phi Phi ở bên cạnh nàng nữa, cũng đã bốn năm rồi chưa từng lộ diện.
Mặc Diệp đi ở bên trái của nàng, Mặc Phi Phi thì ở phía sau lưng.
Cho dù là mối quan hệ thật của mấy người này rốt cuộc là như thế nào đi nữa, nhưng trước mặt mọi người, đây rõ ràng là người một nhà tương thân tương ái.
Nhìn thử xem đôi huynh muội này, "cưng chiều" Vân Quán Ninh biết nhường nào kìa?
Còn đi ở hai bên trái phải, bảo vệ cho nàng!
Mọi người đều không khỏi tặc lưỡi.
Sau khi lấy lại tinh thần, lật đật đứng lên hành lễ với ba người bọn họ.
Ngay cả Đức Phi cũng thoáng sửng sốt.
Không quan tâm phải tỏ ra căm ghét, xem thường Vân Quán Ninh, bà ta gấp rút đứng lên kéo tay Mặc Phi Phi qua, vừa mừng vừa sợ: "Phi Phi, tiểu công chúa của bổn cung."
"Nhanh tới bên cạnh mẫu phi nào!"
Bà ta nước mắt lưng tròng nói.
Bốn năm, nữ nhi bảo bối của bà ta cuối cùng cũng coi như đã bước ra khỏi chốn tăm tối rồi.
Đức Phi không để ý tới lời thỉnh an của Vân Quán Ninh, Mặc Diệp lập tức kéo tay nàng qua ngồi xuống một bên.
Người ngồi bên cạnh chính là Sở Vương Mặc Hồi Diên cùng với Sở Vương phi là Nam Cung Nguyệt.
Mặc Hồi Phong và Tần Tự Tuyết ngồi ở phía đối diện, dù cho giữa cả hai vốn là bằng mặt không bằng lòng, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, cả hai vẫn giả vờ thân mật, trên mặt vẫn nở nụ cười khôn khéo.
Ngồi bên cạnh bọn họ chính là Hàn Vương Mặc Hàn Vũ, cùng với Hàn Vương phi là Chu Oanh Oanh.
Nhìn thấy Vân Quán Ninh nhìn sang, Mặc Hàn Vũ đã vội vã quay đầu nhìn về chỗ khác.
Còn Chu Oanh Oanh vốn không có bày ra bộ mặt khách sáo giả tạo, nàng ta hừ nhẹ một tiếng xong lại cúi đầu nghịch ống tay áo có viền lông tơ trên đó.
Xem ra, là cực kỳ không thích nàng.
Vân Quán Ninh cũng không để bụng.
Nàng khẽ mỉm cười, nhẹ gật đầu chào hỏi.
Người ngồi bên cạnh Chu Oanh Oanh là Ngũ công chúa Mặc Du Du.
Tứ hoàng tử Mặc Vĩ, lúc tròn hai mươi tuổi đã được sắc phong là Chu Vương.
Nhưng bởi vì từ nhỏ cơ thể đã ốm yếu mắc nhiều bệnh, vẫn luôn dưỡng bệnh
phủ Chu Vương. Hôm nay cũng không ngoại lệ, vẫn chưa tiến vào cung chúc thọ Đức Phi.
Năm đó, người mà Mặc Diệp có quan hệ tốt nhất là Lục hoàng tử.
Nhưng vì mấy năm trước xảy ra chuyện bất trắc, đã đột ngột qua đời.
Mặc Diệp chính là lão Thất.
Lão Bát còn chưa kịp sinh ra đã chết ở trong bụng.
Cửu công chúa chính là Mặc Phi Phi.
Tử nữ của Mặc Tông Nhiên rất nhiều, cũng may thân là hoàng đế, nếu không thì làm sao có thể nuôi nổi bao nhiêu cái miệng như vậy? Trong lòng Vân Quán Ninh thầm suy nghĩ vẩn vơ.
Vân Quán Ninh bị cấm túc ở Vương Phủ bốn năm, người ngoài nghe được là nàng ở trong đó để tịnh dưỡng thân thể.
Nhưng những người trong hoàng thất này, có ai không hiểu rõ sự tình bên trong chứ?
Đức Phi không thích nàng, vì thế cũng không có ai ở đây khách khí với nàng cả, đều xem nàng như không khí.
Cảm giác bị xa lánh, có chút khó chịu.
Thấy nàng đặt hai tay trên đầu gối, hai ngón tay nhẹ nhàng ma sát, ở khe giữa của hai đầu ngón tay lấp lóe một chút xíu ánh nhọn.
Mặc Diệp nhận ra, đó là ngân châm tiện lợi nhất của nàng.
Nữ nhân này, hẳn là muốn nhìn thấy ai không ưa thì sẽ lấy ngân châm đâm người ta rồi.
Mặc Diệp kịp thời ra tay nắm lấy tay của nàng, vẻ mặt không chút biến sắc mà lấy đi ngân châm: "Hôm nay là sinh thần của mẫu phi, con trai và Ninh nhi đã có chuẩn bị lễ vật mừng thọ cho người."
"Chúc mẫu phi thọ tỷ Nam Sơn, phúc thọ bền lâu."
Hắn nắm lấy tay của Vân Quán Ninh cùng nhau đứng lên, cung kính cúi đầu về phía Đức Phi.
Lúc này, Đức Phi mới miễn cưỡng bố thí cho Vân Quán Ninh một cái nhìn.
Nếu không phải là đang ở trước mặt mọi người, chỉ sợ là bà ta sẽ chẳng thèm liếc nhìn nàng một cái.
Nhưng mà, vẫn phải nhìn nhi tử.
Bà ta "Ừm." một tiếng, nhìn qua người hầu bảo mang lễ vật mừng thọ lên.
Là một bức tranh thêu hình học tiên bên đám mây cát tường, cũng hợp với chủ đề ngày sinh thần của Đức Phi.
Chu Oanh Oanh là người thẳng thắn, nhìn thấy chỉ là một bức tranh thêu, bèn cười lạnh nói: "Ta còn tưởng Minh Vương phi sẽ chuẩn bị quà mừng sinh thần cao quý như nào cho Đức mẫu phi nữa."
"Hóa ra chỉ là một bức tranh thêu thôi!"
Nàng ta chỉ biết đao kiếm, không biết thêu thùa.
Chỉ liếc mắt nhìn qua đã thấy, món đồ này không phải là ở đâu cũng đều có hay sao?
Có gì đáng ngạc nhiên đâu?
Đức Phi cũng không có nhìn kỹ, nhưng cũng không tiện làm Mặc Diệp mất mặt trước đám đông, cho nên tùy ý phất tay nói: "Các con có lòng rồi, nhận lấy đi!"
Không chút để ý gì tới món quà này.
"Minh Vương phi à, ta nói cho muội nghe, có thứ đồ tốt gì mà Đức mẫu phi chưa nhìn thấy qua đâu?"
Chu Oanh Oanh liếc mắt nhìn về phía Tần Tự Tuyết.
Nhìn thấy nàng ta đang nở một nụ cười nhạt giống như châm biếm, Chu Oanh Oanh lại nói tiếp: "Muội viết một nghìn chữ "Thọ" gửi tới, cũng phải dùng tâm một chút."
"Một bức tranh thêu thì có gì tốt để khoe khoang?"
Vân Quán Ninh khẽ chau mày.
Nàng là đang bị ghét bỏ?
Thế nhưng nàng còn chưa kịp mở miệng, chỉ thấy Nam Cung Nguyệt đã bỗng đứng lên nói: "Đức mẫu phi, bức tranh thêu này có thể cho con xem chút được không?"