Chương 48: Ngươi cởi giúp bổn vương đi
Bóng dáng của hắn đã chìm vào trong màn đêm.
Vân Quán Ninh thở dài một hơi, đang định quay người đi thì có một giọng nói như có như không truyền vào bên tai nàng: "Bổn vương đi làm chút chuyện."
Hắn vừa rồi, là đang giải thích hành tung của mình cho nàng sao?
Khi Mặc Diệp rời đi, cả Như Ngọc và Như Mặc cũng theo sau.
Đặt Viên Bảo lên giường, Vân Quán Ninh đi vào phòng bếp.
Ngay cả khi bây giờ đã có hạ nhân hầu hạ ở Thanh Ánh Viện, nàng không cần phải làm những công việc này kia, nhưng theo thói quen, nàng vẫn muốn vì Viên Bảo mà nấu ăn cho nó mỗi ngày.
Advertisement
Như Yên vẫn luôn như hình với bóng, đi theo nàng vào phòng bếp.
Hai người chủ tớ có sự phân công công việc rõ ràng, mấy tháng cùng nhau lại chỗ này đã luyện ra sự ngầm hiểu với nhau.
"Rốt cuộc đêm nay chủ tử nhà người bị làm sao vậy?"
Nàng vừa nhặt rau vừa hỏi Như Yên.
Như Yên cứng ngắc cầm thanh củi, thấy nàng không để ý lắm, nhíu mày: "Nếu như chủ tử không nói cho Vương phi, nô tỳ cũng không dám nói. Nên chờ sau khi chủ tử trở về, Vương phi tự mình hỏi chủ tử một chút đi."
Như Yên luôn là một đứa cứng đầu!
Vân Quán Ninh bĩu môi: "Nếu ta có thể hỏi ra chuyện từ miệng hắn, ta còn cần hỏi người à?"
Đây là một câu nói thật lòng.
Có điều, thấy nàng quan tâm chủ tử nhà mình như vậy...
Nên Như Yên quyết định tiết lộ một chút tin tức cho nàng: "Mối quan hệ bất hòa của Doanh Vương và chủ tử hiện giờ muốn thể hiện ra bên ngoài rồi."
"Nô tỳ nghe nói, hôm nay lúc lâm triều Doanh Vương ở trước mặt Hoàng thượng đã chỉ tội chủ tử."
"Hả?"
Vân Quán Ninh có hơi kinh ngạc: "Hắn ta vạch tội gì của Mặc Diệp?"
"Nữ tử không thể can dự triều chính. Doanh Vương nói Vương phi người đã vượt phép tắc."
Như Yên thản nhiên nói.
Vân Quán Ninh cũng biết điều này.
Nữ tử hậu cung không thể can dự triều chính.
Nữ nhân nơi hậu viện cũng giống như vậy.
Có lẽ là Mặc Hồi Phong đã biết sau lưng Mặc Diệp có Vân Quán Ninh giúp bày mưu tính kế.
Hiện giờ Thần Cơ Doanh của Mặc Diệp càng ngày càng tốt, hắn cũng càng ngày càng được lòng Hoàng thượng.
Kết quả là, Mặc Hồi Phong chỉ cảm thấy hắn càng ngày càng uy hiếp đến mình.
Vậy nên hôm nay tóm lấy việc này để hung hăng vạch tội Mặc Diệp.
Ánh mắt của Vân Quán Ninh hơi thay đổi: "Vậy phụ hoàng có trách phạt Vương gia không?"
"Vâng, Hoàng thượng đã trách mắng chủ tử một trận trước mặt văn võ bá quan."
Như Yên nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ, thế nhưng sắc mặt của Vân Quán Ninh thì không được tốt cho lắm. Mặc Diệp là một người sĩ diện như vậy, Mặc Tông Nhiên lại có thể quát mắng hắn trước mặt mọi người...
"Vậy Vương gia có phản kích lại Doanh Vương không?"
Nàng biết Mặc Diệp là một người có oán phải trả.
Nhìn vào sự việc thích khách ở Thanh Ảnh Viện thì biết, Mặc Diệp tra ra có liên quan đến Doanh Vương phủ, hắn dứt khoát chiếm đoạt luôn Thần Cơ Doanh.
Ngoài ra, vụ việc tước đoạt binh khí của Ngũ Quân Doanh, trừng trị mấy tên lâu la của Ngũ Quân Doanh cũng đã tát thật mạnh vào mặt của Mặc Hồi Phong.
Sở dĩ lúc này Mặc Hồi Phong tìm cách vạch tội Mặc Diệp có lẽ là liên quan đến một nghìn hai hoàng kim kia.
Nói đến vấn đề này, hắn có lẽ là không cam lòng.
"Trước mặt các văn võ bá quan trong triều, Vương gia đã đoạt lại bội kiểm của Doanh Vương."
Như Yên không thay đổi sắc mặt nói.
"Phụt."
Vân Quán Ninh cúi đầu nở nụ cười: "Chuyện này rất giống chuyện hắn có thể làm ra!"
Vậy nên thích khách đêm nay rất có thể là do Mặc Hồi Phong phái tới?
Một lần nữa bị Mặc Diệp làm mất mặt, lại còn bị mất mặt một cách danh chính ngôn thuận... Hắn phụ trách quản lý Thần Cơ Doanh, đương nhiên có quyền đoạt lại bội kiếm của Mặc Hồi Phong, cho nên đối phương mới tức giận như vậy.
"Vậy đêm nay, Mặc Diệp đi tìm Mặc Hồi Phong tính số đúng không?"
Nghĩ tới lời nói của hắn trước lúc rời đi: "Dù có nghe thấy động tĩnh gì ở bên ngoài cũng đừng đi ra.", Vân Quán Ninh ngẩng đầu nhìn về phía Như Yên: "Hay là Mặc Hồi Phong đến tìm hẳn tính số?"
Như Yên không nói gì nữa.
Nhưng Vân Quán Ninh biết rằng nàng đoán đúng rồi.
Không ngờ Mặc Hồi Phong lại có lá gan lớn như vậy, dám quang minh chính đại ám sát Mặc Diệp, rõ ràng là tới cửa gây chuyện!
"Mặc Hồi Phong rất nham hiểm, xảo quyệt..."
Tâm trạng của nàng từ đầu đến cuối vẫn luôn thấp thỏm lơ lửng giữa không trung.
Tuy rằng ngày thường Mặc Diệp vẫn luôn lạnh lùng, nhưng rốt cuộc hắn vẫn có lương tri, còn Mặc Hồi Phong thì không dám chắc.
Một người ngay cả lương tri còn không biết có hay không, như vậy có khác gì một kẻ liều lĩnh điều gì cũng dám làm!
Thấy nàng quả thật lo lắng cho Mặc Diệp, giọng điệu của Như Yên nhẹ nhàng hơn một chút: "Vương phi không cần lo lắng. Chủ tử của nô tỳ không phải là một người dễ bị bắt nạt."
Vân Quán Ninh không nói gì.
Có Như Mặc và Như Ngọc ở bên cạnh, chắc Mặc Diệp sẽ không gặp chuyện không may.
Nếu hắn đã dặn dò không được đi ra ngoài, vậy nàng có muốn cũng không biết nên làm cái gì.
Trong đêm tối như thế này, nàng mà làm gì có khi lại còn kéo chân hắn.
Mặc Diệp vẫn chưa ăn tối, vì vậy nàng sẽ chuẩn bị tốt bữa cơm chờ hắn trở về ăn.