Lời nói của Du Nhị là sự thật.
Bốn năm trước, những tên bằng hữu xấu xa theo hắn ta đi hù dọa Mặc Phi Phi đã bị Mặc Diệp ra lệnh đánh chết từ lâu.
Mà Du Nhị không biết sao lại chạy thoát được.
Những năm gần đây hắn ta trốn đông trốn tây nên Tần Tự Tuyết cũng không biết điều này.
Cho đến tận khi Vân Quán Ninh tới miếu hoang tìm Du Nhị, nàng ta mới biết Du Nhị vẫn còn sống... Nếu có người còn sống thì vẫn có khả năng chuyện đó bị lộ ra ngoài!
Thế là Tân Tự Tuyết cũng đuổi giết Du Nhị.
Lần này là may mà Như Ngọc kịp thời bắt được Du Nhị, nếu không sợ là hắn ta lại rơi vào tay Tần Tự Tuyết một lần nữa.
Vân Quán Ninh rút lại chủy thủ, liếc mắt nhìn Du Nhị một cái u ám: "Ta sẽ dẫn người tiến cung, người tự mình nói chuyện đó với Cửu công chúa đi."
"Đến lúc đó nếu ngươi dám nói dối nửa lời, ta sẽ khiến cho người sống không bằng chết!"
Đương nhiên là Du Nhị sợ hãi đáp ứng.
Sau đó Vân Quán Ninh mới cho nhốt hắn ta vào kho củi ở hậu viện.
Ngày hôm sau, nàng cho người đưa lệnh bài xin tiến cung.
Biết nàng không còn bị cấm túc, Hoàng thượng và Hoàng hậu hơi kinh ngạc nhưng Triệu Hoàng hậu vẫn ân chuẩn cho nàng được tiến cung.
Advertisement
Tuy vậy Vân Quán Ninh không tiến cung để gặp Triệu hoàng hậu hay Đức Phi.
Người nàng muốn gặp là Mặc Phi Phi.
Trông thấy thái độ của Mặc Diệp đối với Viên Bảo, nàng mới yên tâm để Viên Bảo ở lại trong phủ.
Chưa kể ngoại tổ phụ cũng đang ở đây, nàng càng không phải lo lắng gì.
Vào cung, việc đầu tiên nàng làm là đi thỉnh an Triệu hoàng hậu.
Triệu hoàng hậu sinh được hai người con trai.
Con trai cả là Đại hoàng tử, Sở vương Mặc Hồi Diên, con trai thứ là Tam hoàng tử, Doanh Vương Mặc Hồi Phong.
Vân Quán Ninh đã từng gặp Triệu hoàng hậu vài lần, biết rõ nữ nhân này cũng là một người thâm tàng bất lộ. Nếu không thì sao bà ta có thể ngồi vững ngôi vị hoàng hậu bấy nhiêu năm?
Bà bà của nàng là Đức Phi nên nàng cũng không có gì nhiều để nói với Triệu hoàng hậu.
Thỉnh an xong nàng lập tức lui ra.
Mặc Phi Phi còn chưa xuất giá nên được ở tại Vị Ương Cung.
Kể từ khi xảy ra chuyện bốn năm trước, nàng ta vẫn luôn đóng kín cửa, không bước ra khỏi Vị Ương Cung.
Bây giờ nàng ta đã qua tuổi mười chín nhưng còn chưa nghị thân.
Vân Quán Ninh đến Vị Ương Cung, cho cung nhân đi vào truyền lời còn nàng đứng ở ngoài cửa kiên nhẫn chờ.
Cung nhân trong cung đi ngang qua thấy người đang đứng đó là Minh Vương phi, chính là tẩu tẩu của Cửu công chúa, thế mà còn bị cự tuyệt, phải chờ ở ngoài cửa, trong lúc nhất thời khó tránh khỏi nhìn thêm vài lần.
Ngược lại, Vân Quán Ninh hoàn toàn không hề giận dữ chút nào.
Chuyện của Mặc Phi Phi là nàng sai trước.
Chuyện năm đó là nàng nợ nàng ta nên bây giờ nàng phải trả lại.
Một lúc lâu sau cung nhân mới ra ngoài đáp lời.
Bởi vì e ngại thân phận của Mặc Diệp nên mặc dù sắc mặt của cung nhân không được tốt lắm nhưng ngữ khí vẫn còn cung kính:
"Xin Minh Vương phi ve di ạ! Cong chua noi la khong muốn gặp
ngài."
Nguyên văn Mặc Phi Phi không hề nói khách khí như vậy.
Khi nghe cung nhân nói là Vân Quán Ninh tới, nàng ta có chút kinh ngạc.
Sau đó, lập tức bảo Vân Quán Ninh cút đi!
"Ngươi đi vào nói cho Cửu công chúa biết nếu hôm nay bổn Vương phi không gặp được nàng ta thì nhất định ta sẽ không rời đi."
Vân Quán Ninh cười nhẹ, lấy ra một thỏi bạc đưa cho cung nhân: "Bổn Vương phi tìm cửu công chúa thật sự là có chuyện quan trọng cần trao đổi."
Có tiền có thể xui khiến ma quỷ.
Cung nhân cũng không tiện từ chối, đành phải quay vào thêm lần nữa.
Lần này trở ra, trên người đầy bụi đất.
Không chỉ vậy mà trên trán còn có một vết rách, nguyên do là bị chén trà ném trúng, hỗn hợp nước trà và máu chảy loang lổ từ trên trán xuống mặt, trông vừa nhếch nhác vừa kinh khủng.
"Vương phi, ngài vẫn nên trở về đi ạ!"
Vẻ mặt của cung nhân tràn đầy đau khổ: "Cho dù là có chuyện lớn.
bằng trời thì cũng xin ngài ngày mai lại đến."
Nếu lúc này hắn ta lại phải đi vào truyền lời, không chừng phải bồi thêm cái mạng nhỏ này cũng nên!
Thấy bộ dáng cùng nhân thê thảm đến mức này, Vân Quán Ninh cảm thấy hơi áy náy, đành phải đưa thêm một thỏi bạc: "Vậy được, ngày mai ta lại đến! Ngươi nhanh chóng đi băng bó vết thương đi."
Lần thứ nhất nàng đến gặp Mặc Phi Phi, kết quả là ôm thất vọng ra về.
Đêm nay, Vân Quán Ninh nằm trên giường lật qua lật lại không thể nào chìm vào giấc ngủ.
Viên Bảo đã ngủ say cũng bị nàng làm cho thức giấc: "Mẫu thân, sao người cứ lật qua lật lại giống như là cái bánh nướng vậy?"
"Chẳng lẽ người lại bị ca ca khi dễ à?"
Người mà Viên Bảo đang nói tới là Mặc Diệp.
"Nếu đúng là hắn khi dễ người, con nhất định sẽ giúp người xả giận!"
Trong bóng tối, tiểu thịt viên giơ nắm tay nhỏ mập mạp lên "hung dữ" nói.
Đứa nhỏ này thật giống "áo bông bộ đội", vừa gần gũi vừa ấm áp.
Vân Quán Ninh cảm động âm Viên Bảo vào trong lòng: "Viên Bảo.
mâu thần có một vấn đề nan giải."
Ở đây, nàng không có ai để tâm sự cùng, nàng đã giấu kín những chuyện này ở trong lòng quá lâu, nếu vẫn tiếp tục sợ sẽ sinh bệnh mất. Trước mắt cũng chỉ có thể nói ra một ít cùng với nhi tử.
"Vấn đề nan giải gì vậy?"
Viên Bảo chớp mắt nhìn nàng, nghiêm túc nói: "Ngoại tằng tổ phụ khen con thông minh đó."
"Còn nói con là thần đồng hiếm gặp! Cho dù mẫu thân gặp phải vấn đề nan giải đến đâu, con cũng nhất định có thể giải đáp cho người!"
Khẩu khí của Viện Bảo tràn đầy tự hào.
Vân Quán Ninh cũng vì tiểu thịt viên mà cảm thấy tự hào.
Nàng sờ lên cái đầu tròn trịa của nó, vừa cười vừa nói: "Vâng, Viên Bảo nhà chúng ta là thông minh nhất! Là thần đồng hiếm gặp từ xưa đến nay!"
Thực ra, nói như vậy cũng không hề nói quá.
Nàng thực sự phát hiện ra, mặc dù Viên Bảo mới ba tuổi thôi nhưng cả EQ và IQ của nó đều cao hơn so với những đứa nhỏ bằng tuổi.
Thậm chí còn có thể nói là đè bẹp những đứa nhỏ cùng trang lứa!
"Vậy có chuyện gì làm phiền lòng mẫu thân thế?"
Viên Bảo dựa vào ngực của nàng, bập bẹ hỏi.
"Theo con, giả sử lúc trước mẫu thân phạm phải sai lầm, bây giờ
mẫu thân đã nhận thức được sai lầm đó, đồng thời cũng muốn bồi thường xin lỗi, nhưng người đó nhất định không muốn gặp mẫu thân thì mẫu thân nên làm gì bây giờ?"
Nghe xong Viên Bảo nghiêng đầu, nghiêm túc suy tư.
Một lúc sau, nó nghiêm nghị nói: "Biết lỗi mới có thể tiến bộ! Mẫu thân đã biết mình sai lại còn muốn đi nhận lỗi, tấm lòng này cực kỳ hiếm có!"
Nó giống như một người lớn thu nhỏ, bày mưu tính kế cho Vân Quán Ninh.
"Thế này đi, người kia đã không chịu gặp mẫu thân, thì mẫu thân hãy kiên nhẫn đi xin lỗi người đó."
Đôi mắt của trẻ nhỏ luôn luôn sáng trong.
Thông qua đôi mắt, dường như có thể nhìn thấu nội tâm của đứa trẻ đó, thanh tịnh, thuần khiết y như con người trong suốt kia.
Viên Bảo trầm ngâm, tiếp tục nói: "Ngày nào người kia không chịu gặp mặt thì ngày đó mẫu thân đừng từ bỏ! Con tin là người kia sẽ bị cảm động bởi sự chân thành của mẫu thân."
"Không phải là có câu nói 'Dùng chân thành đối đãi, sắt đá cũng phải mềm' sao?"
Lắng nghe nhi tử nói, Vân Quán Ninh bỗng thấy thông suốt.
Đúng vậy!
Ngày nào không gặp được Mặc Phi Phi, ngày đó nàng không từ bỏ.
Ai bảo nguyên chủ ngốc nghếch lại làm ra chuyện ngu xuẩn như
vậy?
Bây giờ nàng đã chiếm đoạt thân thể này rồi thì có hiểu lầm gì cũng nên tìm cách gỡ bỏ.
Huống chi, chuyện này thực ra cũng không phải là nàng làm.
Dựa vào cái gì bắt nàng mang tiếng xấu, còn bị Đức Phi, Mặc Phi Phi và cả Mặc Diệp oán hận?
Dựa vào cái gì, kẻ đầu sỏ chân chính phía sau tất cả là Tần Tự Tuyết ngược lại còn có thể tươi cười?
Nàng, Vân Quán Ninh, còn lâu mới làm đại hiệp công nồi nhé!
Nếu muốn sống cả một đời yên ổn ở chỗ này, không thể gây thù chuốc oán khắp bốn phương được. Nhất là, những người này còn là cô em chồng và bà bà của nàng.
Nếu đã nhận lỗi, nàng sẽ dùng tất cả sự chân thành của mình để nhận lỗi.
Tìm được cách giải quyết vấn đề nan giải, Vân Quán Ninh như trút
được gánh nặng, tắt đèn đi ngủ với Viện Bảo.
Hôm sau trời vừa rạng sáng, nàng khí thể bừng bừng, mạnh mẽ oai phong tiến vào cùng một lần nữa.
Nào ngờ đâu, vừa tới Vị Ương Cung lại bị giáng cho một gậy vào đầu...