Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Vào lúc nửa đêm, một vị khách không mời mà đến Phủ Ưng Quốc công: Vân Quán Ninh.
Mặc Hồi Phong nhìn thấy nàng, ngay lập tức rút trường kiếm dắt ở eo ra, đặt ở trên cổ nàng: “Vân Quán Ninh, bổn vương còn chưa tới tìm ngươi, vậy mà người lại dám chủ động dâng lên tới cửa!”
“Ngươi có tin bổn vương sẽ giết người ngay lập tức hay không?”
Đối mặt với ánh mắt đầy sát khí của hắn ta nhưng trong mắt Vân Quán Ninh không hề có chút sợ hãi nào.
“Nếu bây giờ Doanh Vương giết ta, thì cũng sẽ không thể cứu được Lan nhi yêu quý của ngươi.”
Nàng mỉm cười, không khiêm tốn cũng không hống hách.
Vân Chấn Tung cau mày, chỉ cảm thấy người nữ nhi bốn năm không gặp, như đã thay đổi.
Bốn năm trước, Vân Quán Ninh kiêu căng ngạo mạn nhưng lại tham sống sợ chết.
“Vân Quán Ninh, bổn vương cảnh cáo ngươi, đừng giở trò trước mặt bổn vương!”
Mặc Hồi Phong hung hăng trừng mắt nhìn nàng: “Lá gan của người cũng không nhỏ, dám một mình đến Phủ Ưng Quốc công, lão Thất có biết người đến đây không?”
Vân Quán Ninh không tức giận mà ngược lại còn mỉm cười: “Không biết Doanh Vương là đang đứng ở góc độ nào, dùng thân phận gì mà chất vấn ta?”
Advertisement
“Ta chỉ nói một lần thôi, nếu ngươi chậm trễ thêm nữa, Lan nhi yêu quý của người sẽ không thể cứu được nữa.”
Trần Thị vội vàng nói: “Vương gia, hôm nay Minh Vương phi đến đây nhất định là để xem Lan nhi đã chết hay chưa đó!”
Bà ta chỉ cảm thấy, đêm nay con tiện nhân này không được bình thường lắm.
Dù sao cũng phải tranh thủ thời gian để xúi Doanh Vương giết chết nàng!
Nhưng Mặc Hồi Phong đang cân nhắc.
Hắn ta quả thật đã nghe thấy Tần Tự Tuyết nói qua, dường như bây giờ Vân Quán Ninh có thể chữa khỏi mọi loại bệnh... tuy nhiên không biết vì sao đột nhiên lại xảy ra chuyện như thế này, nhưng trước mắt ngay cả thái y cũng không có cách nào.
Không bằng còn nước còn tát, để Vân Quán Ninh thử một lần xem sao.
Hắn ta thu kiếm lại: “Bổn vương cảnh cáo ngươi, nếu như người dám làm gì Lan nhi, ta sẽ không tha cho ngươi!”
“Nếu như Doanh Vương phi biết Doanh Vương mê đắm muội muội của ta như vậy, chắc sẽ buồn lắm nhỉ?
Vân Quán Ninh liếc nhìn hắn ta cười rồi bước đến bên giường.
Trần Thị khẽ niết chiếc khăn lụa, theo sát phía sau.
Vân Chấn Tung do dự hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn đến gần: “Minh Vương phi, ngươi thực sự có thể cứu Lan nhi được hay sao? Ngay cả thái y trong cung cũng không thể cứu được, chính vì vậy ngươi không cần phải ở đây khoe sắc khoe tài”
“Cảm ơn Ưng quốc công đã nhắc nhở.”
Vân Quán Ninh chế giễu nhìn ông ta: “Bốn năm không gặp, bổn Vương phi thấy Ưng quốc công vẫn không có thay đổi gì cả.”
Nàng cứ bên phải một câu “Ứng quốc công”, bên trái lại một câu “Ưng quốc công”, rõ ràng không có suy nghĩ nhận người phụ thân Vân Chấn Tung này.
“Ngươi.”
Mặt Vân Chấn Tung đỏ bừng vì tức giận, nhưng ông ta cũng biết mình đã sai, không thể tìm được từ nào để phản bác.
Trần Thị kỳ quái nói: “Minh Vương phi, trước mắt đừng có ra oai cái
danh Vương phi 8 day."
“Nếu như không có khả năng thì đừng ở đây phô trương thanh thế, tránh cho lúc đó lại phải xấu hổ!”
“Nếu ta có thể giải độc cho muội muội thì Trần di nương định làm thế nào?”
Vân Quán Ninh dùng ánh mắt đầy nực cười nhìn bà ta.
Một tiếng “Trần di nương” ngay lập tức khiến cho Trần Thị quay trở lại bộ mặt thật.
Từ lâu bà ta đã được Vân Chấn Tung cho lên làm phù chính, bây giờ bà ta là phu nhân danh chính ngôn thuận của Phủ Ưng Quốc công, bốn năm không gặp con tiện nhân này, quả thật đã lanh mồm lanh miệng hơn rất nhiều!
“Nếu ngươi có thể giải độc cho Lan nhi, ta, ta sẽ quỳ xuống trước mặt người dập đầu ba cái khẩu đầu!”
“Dập đầu ba cái khấu đầu đối với ta mà nói, không có ý nghĩa gì cả.”
Vân Quán Ninh cau mày, do dự nói: “Ngoài chuyện này ra, tại sao Trần di nương không thử học theo con chó bò ba vòng?”
Không những bò, còn phải sửa nữa!
“Vân Quán Ninh, người đừng ức hiếp người quá đáng!”
Đôi mắt của Trần Thị đầy tức giận.
Vân Quán Ninh khẽ liếc bà ta một cái: “Trần di nương, gọi thẳng tên bổn Vương phi như thế là tội vô lễ! Luận tội là phải đánh bằng roi!”
“Ngươi...”
Trần Thị đã bị kích thích, thậm chí không chút nghĩ ngợi mà đáp lại: “Được!”
“Nếu ngươi có thể giải độc cho Lan nhi, ta sẽ quỳ lạy ngươi ba cái, thậm chí còn học con chó bò dưới đất!”
Câu cuối cùng dường như bị ép ra giữa hai kẽ răng!
Lúc này Vân Quán Ninh mới thấy mãn nguyện mà bước tới giường.
Sau khi nàng chẩn đoán mạch của Vân Đinh Lan..
Trong lòng cười nhạo nói: Vân Đinh Lan này đúng là người tàn nhẫn!
“Chất độc mà nàng ta trúng, ta có thể giải được.”
Vân Quán Ninh quay đầu nhìn Mặc Hồi Phong: “Nhưng phải giải thích rõ ràng một chút đó không không phải là thuốc độc của ta. Ngoài ra, nếu người muốn ta cứu nàng ta, ta vẫn có một điều kiện.”
“Vân Quán Ninh, người đừng có được đằng chân lân đằng đầu!”
Mặc Hồi Phong âm u nhìn nàng: “Là thuốc độc của của người hay không, đợi đến khi Lan nhi tỉnh lại, hỏi nàng ấy thì sẽ biết.”
Còn đòi thêm điều kiện?
Không thể nào!
Hắn ta chưa giết nàng đã là ân huệ lớn rồi!
“Được, vậy ngươi giết ta đi, ta không cứu nữa.”
Vân Quán Ninh dứt khoát buông tay: “Vương gia nhà ta biết rõ ta đã đến Phủ Ưng Quốc công, nếu trong vòng một giờ ta không trở về an toàn, ta tin chắc hẳn sẽ đến đây tìm ta.”
"Đến lúc đó, Doanh Vương còn phải tìm cách làm thế nào để giải thích với Vương gia đó.”
Nữ nhân này, chỉ đơn giản là ăn mềm không ăn cứng, không gò theo được!
Mặc dù Hồi Phong rất tức nàng, nhưng hắn ta thực sự không dám giết nàng!
“Ngươi cho rằng trong lòng Lão Thất mình quan trọng đến thế sao? Người cho rằng hắn sẽ vì người mà trở mặt với bổn vương sao?”
“Nếu như trong lòng Vương gia ta không là cái gì, vậy thì Doanh Vương có thể thử xem sao?”
Nhìn thấy bộ dạng cứng mềm đều không ăn của nàng, Mặc Hồi Phong không khỏi hung ác nói: “Vân Quán Ninh, đến cùng người có cứu hay không?”
“Nhưng cái điều kiện mà người nói là gì?”
“Phí chữa trị.”
Nàng mở hai tay: “Ta thường không dễ dàng cứu người đầu”
Phí chữa trị?
“Ngươi còn dám mở miệng đòi hỏi với bổn vương?”
Đối mặt với ánh mắt u ám của hắn ta, Vân Quán Ninh không chút sợ hãi: “Một ngàn lượng, để mua mạng Lan nhi yêu quý của ngươi, ta nghĩ Doanh Vương cũng sẽ không tiếc rẻ gì đâu nhỉ?
“Một ngàn lượng?”
Mặc Hồi Phong do dự một chút rồi gật đầu: “Được rồi, chỉ cần ngươi có thể giải trừ độc dược cho Lan nhi”
Nếu nàng thực sự đầu độc Vân Đinh Lan...
Đợi nàng giải độc xong cho nàng ta, thì dùng một dao giết chết con tiện nhân này!
Đến lúc đó chẳng phải sẽ lấy lại được một ngàn lượng bạc đó hay sao?
“Sợ là Doanh Vương đã hiểu lầm, thứ ta muốn là... một ngàn lượng vàng.”
Vân Quán Ninh mỉm cười.
“Ngươi nói cái gì?”
Mặc Hồi Phong nổi cáu rồi: “Vân Quán Ninh, đòi hỏi nhiều thật, đây không phải là kế hoạch của người đấy chứ! Một ngàn lượng vàng, ngươi vậy mà cũng dám nói lời này với bổn vương!”
“Nếu Doanh Vương từ chối, vậy thì hãy quên đi.”
Vân Quán Ninh lắc đầu, làm bộ muốn rời đi: “Xem ra, tình cảm của ngươi với Nhị muội muội cũng chỉ đến thế mà thôi.”
“Một ngàn lượng vàng, có thể mua được mạng sống của nữ nhân mà người yêu quý, lẽ ra phải là một việc tốt”
“Dù sao thì ngày mai Nhị muội của ta cũng sẽ không qua khỏi.”
Nhìn thấy nàng vừa rời đi, Mặc Hồi Phong ngay lập tức lo lắng.
Hắn ta sải bước về phía trước, dùng sức bóp chặt cổ Vân Quán Ninh: "Vân Quán Ninh, đừng ép bổn vương phải giết người ngay bây giờ!”
Đôi mắt hắn ta đỏ hoe, nhìn qua cũng chỉ giống như đang uy hiếp mà thôi.
“Nếu ngươi dám, tốt nhất hãy làm ngay đi.”
Mặc Hồi Phong chế nhạo, gia tăng sức mạnh trong tay: “Tin hay không tuỳ ngươi, dù sao thì bổn vương sẽ bóp chết người ngay bây giờ.”
“Sau khi Lão Thất biết, hắn sẽ làm gì được bổn vương chứ?”
Ngay khi giọng nói vừa phát ra, đột nhiên có một bóng người từ ngoài cửa bước vào.
sức mạnh trên cổ Vân Quán Ninh biến mất ngay lập tức, bàn tay của Mặc Hồi Phong cũng bị nắm lấy: “Tam ca, người đang làm gì vậy?”