"Tiểu chủ, vị này là Minh Vương Phi, người không thể trêu vào."
"Minh Vương Phi?"
Advertisement
Ánh mắt của Tôn Đáp ứng đầy hoài nghi.
Cũng là không thể trách nàng ta không biết Vân Quán Ninh.
Vân Quán Ninh rất ít khi và trong hậu cung, tiến cung thì hoặc là trực tiếp đi Ngự Thư Phòng, hoặc là đi Vĩnh Thọ Cung, cũng ít khi đến Khôn Ninh Cung.
Mà vị Tôn Đáp ứng này tháng trước mới được đưa vào trong cung.
Cho nên không nhận ra Vân Quán Ninh cũng không phải là chuyện kì lạ.
"Minh Vương Phi thì sao chứ?"
Nàng ta tỏ vẻ khinh thường: "Bồn tiểu chủ là nữ nhân của hoàng thượng, người gặp bồn tiểu thư còn nên gọi ta một tiếng Tôn nương nương mới đúng."
Nghe xong câu này Vân Quán Ninh rất vui vẻ!
Mấy cung nữ đứng sau lưng Tôn Đáp ứng cũng giật mình nhìn nàng ta...
Đầu óc của Tôn Đáp ứng không phải là có bệnh đấy chứ?
Dám ở trước mặt Minh Vương Phi bảo nàng gọi mình là Tôn Nương Nương?
Đợi lát nữa sợ là ngay cả mình chết như thế nào nàng ta cũng không biết!
Thấy không ngăn cản được vị "Tôn Nương Nương" này đi tìm đường chết, mấy cung nữ đồng loạt lui về sau một bước. Bảo trì khoảng cách an toàn với nàng ta, sợ bị chuốc họa vào thân.
Vân Quán Ninh không những không giận mà còn cười.
Nàng đột nhiên đưa tay ra nắm lấy hai bên má của Tôn Đáp ứng: "Tôn Nương Nương?"
"Ai cho người tự tin mà người lại dám nói như vậy? Nếu bổn Vương Phi nếu là không hô thì người định làm sao?"
Miệng Tôn Đáp ứng bị ép thành hình chữ “o”, đau đến mức nàng ta phải chau mày, không nói được từ nào cả!
"Hôm nay đúng là trùng hợp, thế mà người lại rơi vào tay bổn Vương Phi."
Vân Quán Ninh cười lạnh: "Nếu không ta cũng sẽ đi tìm người. Nhưng bây giờ thì tiện cho ta rồi! Ngươi mau đi theo ta, bổn Vương Phi có chuyện tốt muốn hỏi ngươi!"
Dứt lời, nàng dùng sức kéo một cái.
Chính xác là trực tiếp bóp mặt Tôn Đáp ứng, kéo nàng ta vào chỗ sâu trong ngự hoa viên