Chiều hôm đó, Vân Quán Ninh theo Mặc Phi Phi tiến cung.
Advertisement
Đầu tiên nàng chạy đến Ngự Thư Phòng một chuyến, định thăm dò ý tứ của Mặc Tông Nhiên một chút.
Nào biết hôm nay mặt trời lại mọc đằng tây, đến nàng mà Mặc Tông Nhiên cũng không muốn gặp.
Tô Bình Thiên đứng ở ngoài cửa, mặt đầy vẻ khó xử, ông ta khuyên nàng: “Minh Vương Phi, người quay về đi ạ. Hoàng thượng đã dặn dò rồi, ai đến người cũng không gặp.”
“Không gặp thật sao?”
Vân Quán Ninh chưa từ bỏ ý định.
“Thật vậy ạ.”
Tô Bỉnh Thiện lắc đầu, vẻ mặt vô cùng chân thành.
“Vậy được rồi.”
Vân Quan Ninh cũng không phải người không biết thức thời, nàng bước đi hai bước thì thoáng quay đầu nhìn lại, thấy Tô Bình Thiện vẫn đang còn đứng ngoài cửa, rõ ràng là ông ta sợ nàng đột nhiên quay trở lại.
Vậy nên ông ta vẫn cứ nhìn chằm chằm nàng cho tận đến lúc nàng đi đến Ngự Thư Phòng.
“Phụ thân đang làm gì thế ạ?”
Vương Quản Ninh bắt chéo hai tay đi vào ngự hoa viên.
Bây giờ nàng đã hiểu rất rõ Mặc Tông Nhiên.
Tuy ông ấy là bậc đế vương ở trên vạn người nhưng lại mặt lạnh tim nóng. Đối với người con dâu là nàng mà ông ấy vẫn yêu thương thật lòng, xem nàng như con gái ruột để mà bảo vệ.
Chứ đừng nói đến Mặc Phi Phi mà ông ấy vẫn luôn hết mực yêu thương.
Nhớ lại ngày đó khi ông ấy cãi nhau với Đức Phi, rồi còn nói chuyện này phải truyền đi khắp hậu cung...
Lúc đó Vân Quán Ninh còn chưa nghĩ ra sẽ có chuyện gì xảy ra.
Nhưng dạo gần đây Đức Phi đau ốm, Tôn Đáp ứng lại được sủng ái, Mặc Phi Phi thì “gặp nạn...
Nổi một loạt những sự việc này lại với nhau làm nàng cứ luôn có cảm giác rằng phía sau dường như đang có một tấm lưới lớn bao trùm hết lên trên đầu bọn họ.
Có âm mưu!
Chắc chắn là có âm mưu gì đó.