Viên Bảo dùng hết sức để ôm lấy tay của Mặc Diệp mà đánh.
Thấy hắn không chịu buông ra, nó tức quá dùng chân đạp, cắn mu bàn tay của hắn... Thằng nhóc hơn ba tuổi thì lấy đâu ra sức chứ?
Đứa nhỏ vừa cắn vừa đánh hắn, đối với Mặc Diệp mà nói chẳng khác gì đang gãi ngứa cả.
Nhưng hắn vẫn buông tay.
Chỉ vì Viên Bảo vừa nói: "Buông mẫu thân ra."
"Nàng ấy là mẫu thân của ngươi?"
Mặc Diệp nhìn đứa nhỏ đầy vẻ nghi ngờ.
"Đúng!" Thấy hắn buông tay ra, Viên Bảo lùi lại một bước, vươn bàn tay nhỏ bé ra để bảo vệ Vân Quán Ninh. Nhìn ánh mắt của Mặc Diệp, đứa nhỏ có chút cảnh giác, giống như một con sói con nhạy bén.
Advertisement
Tuy còn nhỏ, nhưng nó vẫn sống chết muốn bảo vệ Vân Quán Ninh.
"Ta cảnh cáo ngươi! Đừng làm vậy với mẫu thân của ta! Nếu không, nếu không ta sẽ thả chuột cắn chết ngươi!"
Viên Bảo hung dữ nhìn hắn.
Vân Quán Ninh rất xúc động khi thấy nhi tử bảo vệ mình như vậy.
Dù sao thì nó cũng được sinh ra từ trong bụng nàng! Người ta nói mẫu tử liền tâm quả nhiên không sai!
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu thịt viên và Vân Quán Ninh, Mặc Diệp rất kinh ngạc!
Phải một lúc lâu sau hắn mới định thần lại.
Hắn ngước mắt lên nhìn Vân Quán Ninh đang lộ rõ vẻ mặt tự hào, hít sâu một hơi, nghiến răng hỏi: "Vân Quán Ninh ngươi được lắm, chẳng lẽ ngươi quên mất mình là ai rồi sao?"
"Mặc dù ngươi bị cấm túc ở Thanh Ảnh viện, nhưng dù gì thì ngươi cũng là Vương phi của bổn vương!"
"Ngươi giấu giếm sau lưng bổn vương lại còn sinh ra đứa trẻ này? Nói cho bổn vương biết, đây là cốt nhục của ai?"
Đôi mắt hắn dần trở nên ứ máu lại.
Bàn tay nắm chặt, gân guốc nổi lên.
Có vẻ như hắn lại tức giận rồi!
Vào cái đêm mà hắn tức giận bốn năm trước, Vân Quán Ninh đã có những nỗi sợ hãi kéo dài.
Nghe hắn nói là con của một nam nhân khác, nàng không thể chịu đựng được nữa, đưa tay ra và tát hắn một cái thật mạnh.
"Mặc Diệp, ngươi bị điên rồi ư?"
"Nếu ngươi bị điên thì đi gặp đại phu, đừng có ăn nói hồ đồ ở chỗ ta!"
Âm thanh cái tát đánh vào mặt hắn vang lanh lảnh.
Lúc này cả Như Mặc và Như Ngọc đều sợ đến ngây người.
Vừa rồi họ đã nhìn thấy cảnh tượng gì vậy?
Ngày thường, vị Vương gia kiêu ngạo luôn coi thường người khác, lại bị nữ nhân mà Vương gia chán ghét nhất, đã cấm túc bốn năm... tát một cái?
Chắc Vương gia sẽ không tàn sát Thanh Ảnh viện chứ?
Mặc Diệp không ngờ rằng nữ nhân này lại dám đánh hắn!
Trên mặt lộ ra vẻ đau đớn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vân Quán Ninh, sự nhẫn nại của bổn vương có hạn!"
"Vương gia từng nhẫn nại với ta sao?"
Vân Quán Ninh nở nụ cười lạnh nhạt: "Chuyện của bốn năm trước, ngươi không điều tra rõ ràng chỉ đi nghe lời người khác. Và rồi ngươi đã dày vò ta, nhốt ta trong viện này chẳng thèm quan tâm."
"Ngươi đã từng nhẫn nại sao?"
Trong những ngày đầu bị cấm túc, lòng Vân Quán Ninh không phục.
Nàng thường yêu cầu muốn gặp Mặc Diệp để nói rõ mọi chuyện. Tuy nhiên, Mặc Diệp chưa bao giờ chịu gặp nàng lấy một lần.
Hôm nay, lại nói nhẫn nại với nàng ư?
Thật là một câu chuyện hài hước!
Nhìn thấy nàng thật sự giống như là một người khác, ánh mắt Mặc Diệp lộ ra vẻ nghi hoặc, ánh mắt chậm rãi nhìn vào Viên Bảo.
"Vậy ý ngươi là, đây là con của ai?"
"Của ta! Ngươi có bị điếc không? Họ của nó là Vân, tên là Vân Tiểu Viên!" Vân Quán Ninh lạnh lùng nói.
"Họ Vân?" Mặc Diệp liếc mắt, nhớ lại đêm đó vào bốn năm trước...
"Chẳng lẽ nó là con của gia đinh?" Khi nghe thấy điều này, Vân Quán Ninh càng tức giận hơn!
Nàng cầm lấy cây gậy trong góc đánh Mặc Diệp.
"Ngươi làm nhục ta cũng không sao, ta không cho phép ngươi làm nhục nhi tử của ta! Cút ngay cho ta!" Không ngờ nữ nhân này thật sự dám ra tay đánh hắn, Mặc Diệp buộc phải chạy tứ phía.
"Nếu không phải là con của gia đinh, chẳng lẽ là nhi tử của bổn vương ư?" Hắn nhớ rằng đêm tân hôn của họ vào bốn năm trước, ở trong phòng tân hôn, hắn và Vân Quán Ninh đã động phòng rồi.
Tuy nhiên, sau khi nghe hạ nhân nói Vương phi mới vào đã không chịu nổi cô đơn, nhân lúc hắn tiếp đãi khách bên ngoài đã có quan hệ với người ở trong phủ. Việc bị cắm sừng khiến Mặc Diệp không thể nào chịu nổi.
"Ta không phải con của ngươi! Mẫu thân ta đã nói rồi, phụ thân ta đã chết từ lâu!"
Nhìn thấy hai người đuổi nhau trong sân, Vân Tiểu Viên đứng một bên tỏ vẻ không phải chuyện của mình. Mặc Diệp chạy qua đứa nhỏ, nó duỗi thẳng đôi chân vừa mũm mĩm vừa ngắn một mẩu của mình ra...
Mặc Diệp không để ý, lúc này hắn đã vấp phải chân của đứa nhỏ! Cây gậy trong tay Vân Quán Ninh mạnh mẽ rơi xuống. Đang trong cơn tức giận, nàng không hề nương tay chút nào. Sau bao nhiêu cây gậy giáng xuống, Mặc Diệp bị vài nhát đánh vào lưng, còn đau hơn cả cái tát vào mặt!
Như Mặc và Như Ngọc đứng sang một bên, không ai dám bước tới can ngăn, chỉ có thể nhìn Vương gia của mình đứng dậy, bối rối bỏ chạy, tình cảnh trong viện lúc này rất hỗn loạn.
"Đủ rồi! Vân Quán Ninh, dừng tay lại!" Nhìn thấy nữ nhân này bây giờ gan to như vậy, Mặc Diệp nắm lấy cây gậy: "Bổn vương gia muốn nói chuyện với ngươi!" Thấy Viên Bảo lại định lao vào, Vân Quán Ninh ném cây gậy rồi ôm đứa nhỏ lên: "Ngươi muốn nói chuyện sao? Bốn năm qua ta đã tìm ngươi nói chuyện không biết bao nhiêu lần? Ngươi đã từng đồng ý chưa?"
"Hiện tại ngươi nói muốn nói chuyện với ta, thì ta phải đi nói chuyện với ngươi ư? Xin thứ lỗi, ta không muốn tiếp đãi!" Ôm đứa nhỏ trong tay, nàng bước thẳng vào phòng và đóng sầm cửa lại, một tiếng "rầm" vang lên.
Như Mặc và Như Ngọc nhìn nhau. Hôm nay, Vương gia của chúng ta thực sự rất thảm hại! Không chỉ bị đánh mà còn bị đuổi nữa chứ...
"Vương gia..." Như Ngọc thận trọng lên tiếng, Mặc Diệp đột nhiên xoay người, sải bước ra khỏi cửa: "Gọi tất cả những người hầu từng phục vụ ở Thanh Ảnh viện bốn năm trước đến trước mặt bổn vương!"
Hắn phải tra hỏi kỹ càng chuyện quái gì đang xảy ra! Tại sao tính khí của Vân Quán Ninh lại thay đổi chóng mặt? Bình thường nàng ta lấy gì để ăn? Vân Tiểu Viên là nhi tử của ai?
Hắn nóng lòng muốn tìm câu trả lời cho những câu hỏi này!
Trước viện.
Mặc Diệp đứng trên bậc thềm, ủ rũ nhìn đám hạ nhân. Trong sân có năm người, năm người này chính là hạ nhân hầu hạ trong Thanh Ảnh viện năm đó. Nhìn khuôn mặt đỏ ửng tức giận của Vương gia, trong lòng mọi người tự hỏi không biết ai dám ra tay với Vương gia...
"Năm đó Vương phi đã sinh hài tử à?" Mặc Diệp lạnh lùng hỏi. Mấy người đưa mắt nhìn nhau, một nữ nhân vội vàng bước tới đáp: "Bẩm Vương gia, năm đó quả thật Vương phi đã sinh hài tử."
"Vậy thì tại sao ngươi không báo lại cho ta biết?" Mặc Diệp tức giận hét lên.
Đám hạ nhân bị dọa đến mức chân tay mềm nhũn, lập tức quỳ xuống, bà Trương đáp: "Vương gia, khi nương nương mang thai, nô tỳ có bẩm báo lại với người! Người lại bảo nô tỳ đưa thuốc phá thai cho Vương phi. "
"Vương phi đã thề có chết cũng không làm. Vương gia đã nói, có thái hậu ở đây nương nương không được chết."
"Cho nên, cho nên bảo nô tỳ dừng tay! Chỉ nói, cho dù sinh hài tử xong cũng không thả Vương phi ra, nô tỳ cũng không được hầu hạ nương nương."
"Nô tỳ còn nhớ lúc Vương phi sinh xong còn tự tay cắt dây rốn..."
Nhớ lại đêm đó, bà Trương run rẩy trả lời. Mặc Diệp nghĩ kỹ lại, thật sự có chuyện như vậy. Nghĩ đến khuôn mặt tròn trịa của Vân Tiểu Viên, lông mày của hắn nhíu chặt lại, giọng nói lạnh như băng: "Vậy thì, ngươi có biết ai là cha của đứa trẻ đó không?"