Tuy nhiên mở đầu một câu không đầu không đuôi như thế càng khiến cho Lý ma ma như lạc vào màn sương.
“Vương gia thế nào rồi?”
Bà ta gãi đầu: “Nô tỳ ngu dốt.”
Advertisement
“Không phải buổi tối Diệp nhi, Vân Quán Ninh cùng với tiểu bạch kiểm kia, ba người cùng nhau hân hoan vui vẻ xuất cung sao? Ngươi nói xem bọn nó rốt cuộc đang chơi trò gì đây?”
Ba người?
Còn vui vẻ hân hoan?
Đức phi quay đầu lại, vẻ mặt không hiểu nổi: “Lòng dạ Diệp nhi quả thực rộng rãi như thế sao?”
Lý ma ma ngẩn ra một chút.
Tiếp sau đó mới kịp phản ứng lại, lời Đức phi nói là chuyện của lúc sẩm tối đây mà!
Lời này còn là Tể Vũ báo lại cho Đức phi.
Nói là nhìn thấy Vương phi đi ở giữa, Vương gia cùng tiểu bạch kiểm đi ở hai bên... Hai người giống như là hộ vệ, một trái một phải bảo vệ bên người Vương phi.
Sau khi nghe được chuyện này, Đức phi vẫn mãi duy trì nét mặt nhăn nhó, tư thái ngồi ngay ngắn nâng ly trà.
“Ngươi nói xem, có khi nào Diệp nhị thật sự chấp nhận tên tiểu bạch kiểm kia hay không?”
“Hôm nay chúng nó tiến cung, rốt cuộc là vì việc gì?”
“Chẳng lẽ Diệp nhi còn rộng lượng đến mức, cùng Vân Quán Ninh dẫn theo tiểu bạch kiểm đến gặp Hoàng thượng, vì tên tiểu bạch kiểm kia thỉnh cầu một thân phận nào đó sao?”
Lý ma ma: "..”
Trí tưởng tượng này của nương nương cũng quá là phong phú đấy nhỉ?
“Không phải đầu nương nương”
Bà ta vội vàng giải thích: “Vương gia cũng nói rồi, tên tiểu bạch... Vị Tống công tử kia, không phải là tiểu bạch kiểm của Vương phi nuôi dưỡng. Tống công tử là bằng hữu chung của Vương gia Vương phi!”
“Lời như thế mà ngươi cũng tin, đần độn ngu xuẩn!”
Đức phi lườm bà ta một cái: “Diệp nhi và Vân Quán Ninh, bản cũng còn không hiểu là tình huống gì sao?”
“Tình nghĩa phu thê sâu đậm gì đó đều là thứ để cho người ngoài xem thôi! Hai người chúng nó còn có thể có bằng hữu chung được sao?”
Lý ma ma kháng nghị yếu ớt: “Nương nương, người thế này là đang công kích cá nhân đấy!”
“Buổi trưa Vương gia không phải còn trực tiếp nói với nương nương rằng, vị Tổng công tử kia không phải là tiểu bạch kiểm của Vương phi nuôi dưỡng hay sao?”
Đức phi cười lạnh: “Bản cung không tin.”
Lý ma ma: “...”
Không tin thì không có cách rồi.
“Vậy nương nương tính làm thế nào ạ?”
Ánh mắt Đức phi xoay chuyển, lại bưng ly trà lên từ tốn nhấp một ngụm, rồi mới nói một câu mang ý nghĩa sâu xa: “Bản cũng cần phải cẩn thận thăm dò Vân Quán Ninh một chút!”
Nếu như Tổng công tử kia không phải là tiểu bạch kiểm của nàng nuôi, mọi việc đều dễ nói.
Nếu như tiểu bạch kiểm là do nàng chăm lo... “Bản cũng nhất định phải lột da nàng ta!”
Đức phi có vẻ như muốn nắm chắc chiến thắng trong tay.
Thật không ngờ rằng lần này bà ta thăm dò Vân Quán Ninh, lại không hề thành công.
Kết cục là, ngược lại mặt mũi của bản thân... Bị ném ra khỏi Kinh thành!