Hắn ở cạnh Vân Quán Ninh, học được không ít từ hiện đại: “Ta còn tưởng ngươi thật sự không sợ trời không sợ đất chứ.”
“Sao lại không sợ được chứ? Đó chính là phụ hoàng đó! Trong lời đồn có nói: Chỉ cần phụ hoàng gầm một tiếng thôi, cả kinh thành đều phải run cầm cập!”
Nàng chính là một con hổ giấy đó được không!
Advertisement
Vân Quán Ninh liếc hắn một cái, “Ta giả bộ đó! Không được để run mất khôn được.”
Ai mà không sợ hoàng đế chứ?
Hoàng đế trở mặt còn nhanh hơn thời tiết thay đổi nữa, trong tay còn nắm giữ sự sống chết của tất cả mọi người, ai mà dám tùy ý trêu đùa?
Mặc Diệp cười nhìn nàng, quay đầu hỏi Tống Tử Ngư: “Tử Ngư, ngươi ở trước mặt phụ hoàng nhận lời nửa tháng có thể thay đổi được tất cả, thật sự là làm được sao?”
“Được.”
Tống Tử Ngư gật đầu: “Nhưng trước đó, ta phải quay về núi Vân Vụ một chuyến.”
“Ngươi đi gặp Huyền Sơn tiên sinh à?”
Vân Quán Ninh hỏi.
“Ừm.”
Tống Tử Ngư do dự nói: “Ta đã đoán ra rồi, liên tiếp mấy ngày nay kinh thành đều có mưa, chắc chắn là do tai tinh quấy phá.”
Mới vừa rồi hắn ở trước mặt Mặc Tông Nhiên cũng nói như vậy, Mặc Diệp còn tưởng hắn chỉ thuận miệng nói vậy thôi.
Bây giờ xem ra, quả thực là có chuyện?
“Tai tinh quấy phá? Tai tinh nào?”
Nếu Tống Tử Ngư đã nói vậy rồi, hẳn là không hề có quan hệ với Thần Cơ Doanh.
“Ở chỗ đó.”
Đôi mắt của hắn ta trầm xuống, giơ tay chỉ về hướng nào đó.
Ánh mắt của Mặc Diệp nhìn theo ngón tay của hắn ta, mặt rất nhanh đã biến sắc, nhìn Vân Quán Ninh: “Chỗ đó là Doanh Vương Phủ! Chẳng lẽ tai tinh là…”
Mặc Hồi Phong?
“Không sai.”
Tống Tử Ngư trầm giọng nói: “Tai tinh mới từ Tây Bắc trở về, mang tới cơn ác mộng cho kinh thành.”
“Nhưng trận mưa này, đã mưa được vài tháng rồi, mấy ngày gần đây mới tạnh mưa. Mà lão Tam, mới từ bên Tây Bắc trở về. Nhưng hồi kinh chưa đến một tháng, sao có thể có liên quan tới hắn chứ?”
Mặc Diệp đầy nghi ngờ.