Vân Quán Ninh tỏ vẻ tủi thân.
“Ngươi còn tủi thân nữa hả?”
Mặc Tông Nhiên sắp tức đến mức hồ đồ luôn rồi.
Advertisement
Mặc Diệp ở một bên, lúc này mới thật sự biết được rằng, ngày thường vợ mình ở chung với phụ hoàng như thế nào... Trước mặt phụ hoàng, nàng không hề giống như một con dâu hoàng thất.
Mà giống như con dâu nhà bình thường.
Không, giống như con gái ruột của Mặc Tông Nhiên hơn!
Làm nũng, làm trò trước mặt ông ấy như vậy, sợ là nàng còn chưa từng làm như vậy với Vân Chấn Tung?
Chẳng trách phụ hoàng luôn cảnh cáo hắn, không được ức hiếp nàng.
Thì ra là thật lòng thương nàng.
Nhất thời, trong lòng hắn cảm thấy phức tạp, không biết nên cảm thấy đau buồn vì đứa con trai ruột là mình, hay là cảm thấy may mắn, vì có một người vợ như vậy.
“Phụ hoàng, hôm nay người đã ăn thuốc nổ hả? Mới có chút đã nổ.”
Vân Quán Ninh đặt chén trà xuống, ra vẻ nghiêm trang nhìn ông: “Thật ra hôm nay con vào cung, còn có một việc chính sự”.
“Có chuyện thì mau nói, có rắm thì mau thả!”
Trước mặt nàng, Mặc Tông Nhiên đều bị đày đọa, không giống như một vị để vương cao cao tại thượng.
“Phụ hoàng, mời người dùng lời lẽ một cách văn minh, xã hội hài hoà, chúng ta đều là người văn minh!”
Mặc Tông Nhiên: "...Mời nói.”
“Thế này còn được.”
Vân Quán Ninh hài lòng cười: “Không phải là con dâu ràng buộc người, mà là người vốn đã có tuổi, thân thể lại không tốt, tính tình cứ nóng nảy như vậy, không tốt cho người đâu.”
“Ngươi có nói hay không? Không nói thì cút đi! Cứ lải nhải lảm nhảm!”
Mặc Tông Nhiên bực mình trừng nàng.
Nha đầu thổi này, có phải là cho nàng mặt mũi quá rồi không?
“Con nghe nói chỗ người có một vị kỳ tài, cho nên cố ý đến gặp thử.”
Thấy ông thật sự tức giận rồi, Vân Quán Ninh nói một hơi xong mục đích đến: “Phụ hoàng cũng biết con người con thích nhất là vào góp vui, xem điều mới, nói không chừng còn có thể giúp người nhìn thử, vị kỳ tài này đặc biệt ở chỗ nào!”
Nói một tràng dài như vậy, nàng gần như không hề dừng lại.
Mặc Tông Nhiên nghe mà khó chịu, suýt nữa là không thở nổi.
Bảo nàng nói nhanh, nàng còn thật sự nói nhanh như vậy?!
“Vị này chính là kỳ tài.”
Mặc Tông Nhiên giơ tay chỉ Tống Tử Ngư, nói một câu có ẩn ý: “Quả thật là một vị kỳ tài.”
Kỳ là kỳ ở chỗ, não không có nếp nhăn.
Thế mà ngay cả chuyện trên mông ông có vết bớt cũng có thể nói ra...
Thấy mặt ông ấy xanh mét, giống như có gì khó nói, Vân Quán Ninh nhìn về phía Mặc Diệp và Tống Tử Ngư với ánh mắt nghi ngờ.
Nhưng người trước thì một vẻ không liên quan đến bổn vương, là hắn ta tự tìm chết.
Người sau thì mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, căn bản là không để tâm đến chuyện này.
Chuyện nhỏ!