Bị đánh bầm dập để rồi nhận được mỗi mười lượng, vậy mà Như Ngọc vẫn vui vẻ ra ngoài.
Vừa quay người đi, hắn ta đã cất bạc vào túi để dành đến Thúy Tiên Lâu tìm Tiểu Thúy nghe hát.
Advertisement
Chiều hôm ấy, Mặc Diệp lệnh cho Như Mặc tìm Như Ngọc về, thấy vết thương vẫn còn khắp mặt hắn ta… là biết ngay hắn ta đã không dùng mười lượng bạc đó để khám bệnh.
Bình thường, hắn luôn bắt buộc không cho hắn ta bén mãn đến những chốn trăng hoa ong bướm.
Nhưng tên khốn này chẳng bao giờ nghe!
Lúc này, Mặc Diệp tức giận đến mức lại đánh hắn ta một trận.
Như Ngọc uất ức: “…”
Chạng vạng tối, cũng là lúc Tống Tử Ngư trở về Minh Vương phủ.
Cả người hắn ta toát đầy hàn khí, không biết đã đi đâu về.
Bây giờ kinh thành đã vào mùa Hạ, đương nhiên sẽ không có nơi nào lạnh và ẩm ướt như vậy. Tổng Tử Ngư không giải thích, Mặc Diệp cũng không hỏi nhiều, sau khi bàn bạc với Vân Quán Ninh, hắn đưa Tống Tử Ngư tiến cung diện thánh.
Mặc Tông Nhiên vừa rời khỏi Vĩnh Thọ cung, thì nghe tin Mặc Diệp đưa một vị “kì tài” đến và đang đợi ở Ngự Thư Phòng.
“Kì tài?”
Mặc Diệp rất tò mò: “Luận về kì tài, trên đời này trẫm chỉ công nhận mỗi một người!”
Tô Bỉnh Thiện tiếp lời ngay sau đó: “Ý hoàng thượng là…?”
“Vân Quán Ninh!”
Khi nhắc đến Vân Quán Ninh, ông mỉm cười: “Nha đầu này không chỉ am hiểu y học mà còn trên thông thiên văn dưới tường địa lý. Đến cả việc triều chính, cũng có những kiến giải rất độc đáo, am hiểu tường tận.”
“Trong triều đại này, trẫm thấy có rất ít người có thể lợi hại hơn nàng!”
“Nhưng đáng tiếc, lại là nữ nhân.”
Tô Bỉnh Thiện cười tủm tỉm nói: “Hoàng thượng, vậy không phải vừa khóe sao? Với Minh Vương mà nói, Minh Vương phi sẽ là một trợ thủ đắc lực! Chẳng phải thứ hoàng thượng hi vọng thấy nhất chính là hình ảnh như vậy sao?”
Mặc Tông Nhiên cũng mỉm cười, gật đầu nói phải.
Vào Ngự Thư Phòng, thì không thấy Mặc Diệp đâu, mà chỉ thấy Tống Tử Ngư điềm tĩnh đứng ở một bên.