Lúc này Mặc Hồi Phong đã ngủ từ lâu rồi.
Hắn ta đã bị đánh mấy gậy ở ngoài Ngự Thư Phòng, Mặc Tông Nhiên hạ lệnh không cho phép đại phủ vào chữa trị cho hắn ta.
Ngay cả Triệu hoàng hậu cũng không dám ngỗ nghịch sự phân phó của Mặc Tông Nhiên.
Advertisement
Vì vậy Mặc Hồi Phong đã cố gắng chịu đựng, nhẫn nhịn miệng vết thương kết vảy rồi lại nứt ra, nhẫn nhịn đến khi có thể bước đi. Nhẫn nhịn đến mức tràn đầy ý chí chiến đấu, đến khi ngừng thở cũng không dừng lại.
Cuối cùng, biến thành một lòng oán hận.
Hắn ta hận Mặc Diệp, hận Vân Quán Ninh.
Thậm chí hận cả Tần Tự Tuyết, hận Mặc Tông Nhiên, còn hận cả Triệu hoàng hậu.
Hận Mặc Hồi Diên, hận Mặc Hàn Vũ…
Hắn ta chỉ cảm thấy rằng hắn ta là kẻ đã bị tất cả mọi người lãng quên.
Khoảng thời gian này, Mặc Hồi Phong và Tần Tự Tuyết không sống chung một phòng.
Hắn ta đuổi tần Tự Tuyết đến sương phòng cách vách, hôm nay nhìn thấy bộ dạng vô dụng “chuyện thành thì ít mà chuyện bại thì nhiều” của nàng ta, trong lòng hắn ta cảm thấy vô cùng chán ghét.
Nếu không phải còn có sót lại chút lý trí thì hắn ta đã bóp chết nữ nhân ngu xuẩn này từ lâu rồi!
Đêm nào hắn ta cũng mất ngủ.
Bây giờ còn nằm ở trên giường độc ác nguyền rủa Diệp Mặc “Sinh con trai không có mí mắt”.
Hạ nhân đến báo rằng Lưu đại nhân đến.
Đêm hôm khuya khoắt thế này mà Lưu Đại Văn còn đến nhất định là có chuyện gấp gì đó.
Mặc Hồi Phong sai người dẫn ông ta vào.
Vừa vào đến cửa, nhìn thấy sắc mặt kinh hoảng, dáng vẻ nhếch nhác của Lưu Đại Văn, lông mày của hắn ta nhíu chặt lại: “Lưu đại nhân bị làm sao vậy? Gặp phải bọn cướp lúc nửa đêm à?”
“Vương gia, có chuyện không hay rồi!”
Mặc Hồi Phong kinh sợ, giãy giụa ngồi dậy.
Nhưng miệng vết thương vẫn chưa khép lại, vừa mới ngồi dậy đã đau đến mức nhe răng trợn mắt, chỉ có thể nằm xuống lại.
Sau đó thì không còn chút khí thế nào để nói rồi.
“Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Hắn ta trầm mặt hỏi.
“Vương gia, không viết vì sao Minh Vương lại biết được chuyện này là do Vương gia bày mưu đặt kế bảo hạ quan làm. Cho nên đêm nay đã cố ý bắt hạ quan đi, tra tấn tàn nhẫn một trận!”