Vân Quán Ninh giận dỗi ngồi xuống: “Cữu cữu không biết trong lòng hắn chỉ có Tần Tự Tuyết thôi! Bốn năm trước, con bị Tần Tự Tuyết hãm hại, mấy năm nay đều phải thay nàng ta chịu đựng những ác quả này.”
“Bị mọi người căm hận, chán ghét.”
Nhắc đến chuyện xưa, trong lòng Vân Quán Ninh vô cùng khó chịu.
Advertisement
Nhưng nàng rất kiên cường, không hề khóc, chỉ là muốn tìm một người tâm sự mà thôi.
“Con đã vượt qua rồi! Nhưng con đã làm nhiều chuyện cho Minh Vương Phủ như vậy, giúp Mặc Diệp nhiều như vậy! Thậm chí vì hắn mà con chủ động giảng hòa với Đức Phi.”
Lúc nói đến những việc này, giọng điệu của nàng có chút uất ức.
“Hắn thì sao? Hắn làm gì chứ?”
Vân Quán Ninh đột nhiên bật khóc, nước mắt như sợi ngọc trai đứt dây, từng hạt rơi xuống: “Trong lòng hắn chỉ có mỗi Tần Tự Tuyết, con được xem là gì chứ?”
“Viên Bảo được xem là gì chứ?”
“Con liều mạng sinh con cho hắn, một mình con nuôi con lớn như vậy. Trong mắt hắn chỉ có người nữ nhân mưu tính con, con không phục!”
Thấy nàng khóc, Cố Minh rất bất ngờ.
Những ngày tháng qua, hắn thấy Vân Quán Ninh như một con tiểu cường đánh mãi không chết vậy.
Cho dù có gặp khó khăn gì, nàng cũng có thể bình tĩnh giải quyết.
Đây là lần đầu tiên nàng khóc trước mặt hắn!
Cố Minh rất đau lòng, hắn đưa khăn tay cho nàng: “Lau nước mắt đi, khóc xong rồi trong lòng cũng thoải mái chút.”
Vân Quán Ninh nín khóc lau nước mắt, nhưng đôi mắt vẫn đỏ bừng.
Trong lòng nàng đang dồn nén: “Nói chung là lần này, nếu như hắn không đến nhận lỗi, không dỗ con, con, con sẽ… con sẽ không quay về đó nữa!”
“Con tự tức chết con, để hắn mất thê tử! Trở thành góa phu!”
Cố Minh bị lời nói của nàng chọc cười.
Sau đó, hắn lại nghiêm túc nhìn nàng: “Đừng nói bậy bạ!”
“Con tự tức chết con, hắn có thể cưới thê tử khác. Còn Viên Bảo thì sao? Nó sẽ trở thành cô nhi thật đó!”
“Bao năm nay nó bị mọi người chửi là ‘dã chủng’, không được phụ vương yêu thương. Hôm nay ta thấy Minh Vương thật sự thương yêu nó, tuy không nhận, nhưng cũng đã nhận định Viên Bảo là con trai của hắn rồi.”