Về phương diện tình cảm, cả Mặc Diệp và Vân Quán Ninh đều thuộc kiểu không nhạy bén lắm.
Tuy nhiên, dù chậm chạp đến mức nào…
Mặc Diệp cũng hiểu, trong giọng điệu của Vân Quán Ninh có chút gì đó kỳ lạ.
Advertisement
Hắn nheo mắt: “Vân Quán Ninh, nàng ghen à?”
Ghen?
Lời này đối với Vân Quán Ninh đang tức giận mà nói, quả thật là quá khiêu khích!
“Ghen? Ta ghen cái gì?”
Nàng cười lạnh, không chút khách khí nói: “Vương gia cũng quá tự tin rồi. Hận thù giữa ta và Tần Tự Tuyết lúc đó liên quan gì đến chàng? Sao ta phải ghen chứ?”
“Vương gia thật sự quá coi trọng bản thân rồi!”
Mặc Diệp: “…”
Hôm nay bị nàng oán hận, sao hắn lại không hề tức giận một chút nào?
Ngược lại còn thấy bộ dạng xù lông lên của nàng rất buồn cười?
Nghĩ đến đây, khuôn mặt của Mặc Diệp đều mang theo ý cười: "Nếu không ghen, làm sao mà nói cả ba câu không câu nào không liên quan đến Tần Tự Tuyết, còn luôn nói nàng ta là người trong mộng của bổn vương? "
Lúc đầu hắn vẫn không hiểu người trong mộng có nghĩa là gì.
Sau vài lần bị Vân Quán Ninh chế giễu, cuối cùng hắn cũng đã hiểu ra.
“Ta thích nói như vậy đấy, chàng quản được chắc?”
Vân Quán Ninh cứng cổ cứng họng.
“Bản vương không quản.”
Mặc Diệp buồn cười nhìn nàng: “Chỉ là nàng hiểu sai một việc rồi. Tần Tự Tuyết không phải là người trong mộng của bổn vương.”
Không phải người trong mộng của hắn?
Chẳng lẽ hắn còn có một người trong mộng khác? Còn Tần Tự Tuyết thật ra là người khắc sâu trong lòng hắn?
Phỏng đoán này càng khiến cho Vân Quán Ninh cảm thấy khó chịu trong lòng hơn!
Tên Mặc Diệp này, không ngờ lại có nhiều lịch sử tình sử như vậy?