Hôm nay, Mặc Hàn Vũ có thể nói là nhặt được món hời lớn, trước đó hoán đổi thư hối lỗi cũng không phải là công cốc.
Chuyện này truyền tới tai của Triệu hoàng hậu, bà ta tức đến ngã nghiêng.
"Cái thứ ngu ngục Tần Tự Tuyết đó, chuyện tốt không thấy mà chuyện xấu lại có thừa. Mọi chuyện vốn tốt đẹp lại bị nó phá hỏng thành ra thế nào rồi chứ?"
Triệu hoàng hậu tức giận, đạp đổ không ít đồ vật.
Advertisement
Sau đó lại lần nữa tức đến sinh bệnh.
Ở Vĩnh Thọ cung.
Vân Quán Ninh và Mặc Diệp cùng nhau ra khỏi Ngự Thư Phòng, sau đó đến thăm Đức Phi.
Chu Oanh Oanh lấy cớ "đã lâu không thấy Đức mẫu phi", cho nên một mực kéo Mặc Hàn Vũ cùng đi theo họ tới Vĩnh Thọ cung.
Hôm nay, chuyện ở Ngự Thư Phòng rất nhanh đã lan truyền khắp nơi trong cung.
Nhìn thấy Chu Oanh Oanh và Vân Quán Ninh thân mật cùng tiến vào, Đức Phi cảm thấy hơi kinh ngạc. Nhưng rất nhanh sau đó cũng thu lại vẻ mặt kinh ngạc, dặn dò cung nhân dâng trà.
"Đức mẫu phi gần đây có khỏe không?"
Chu Oanh Oanh ngoan ngoãn nói: "Vốn dĩ định tới thăm người sớm hơn, nhưng do gần đây bận bịu quá."
"Hôm nay nhân lúc rảnh rỗi, tới đây thăm Đức mẫu phi."
"Bổn cũng biết con có lòng, mau ngồi xuống đi."
Đức Phi nở nụ cười, ánh mắt lúc nhìn về phía Vân Quán Ninh cũng có vài phần trìu mến: "Ninh
nhi cũng ngồi đi."
Cả người Vân Quán Ninh cứng đờ.
Cái gì?
Vừa nãy Đức Phi gọi nàng là gì cơ?
Ninh nhi?
Là nàng nghe nhầm, hay là Đức Phi đã gọi như vậy thật?
Nàng theo bản năng nhìn sang Mặc Diệp, chỉ thấy người kia khẽ gật đầu, ý nói là Đức Phi quả thật đã gọi nàng là Ninh nhi... Vân Quán Ninh như thể bị sét đánh trúng, đơ ra một lúc.
Sau khi ngồi xuống lại không nhịn được mà rùng mình một cái, da gà cả người nổi lên.
Xưa tới giờ, không phải Đức Phi luôn gọi nàng là "đồ tiện nhân", "thứ vợ đó", hoặc là "nha đầu thổi" thôi hay sao?
Bây giờ lại gọi nàng là Ninh nhi?
Chao ôi, buồn nôn!
Vân Quán Ninh mặt nhăn mày nhỏ.
Đức Phi lại không phát hiện nàng có gì lại, sau khi hỏi chuyện ở Ngự Thư Phòng lại không khỏi thở dài một tiếng: "Nha đầu Tự Tuyết đó, bây giờ sao thế không biết?"
"Lúc trước bổn cũng thấy nó rất thông minh, sao bây giờ lại ngu ngốc đến vậy?"
"Trước đó là nàng ta giả vờ quá giỏi."
Chu Oanh Oanh bĩu môi, không hề khách khí mà nói: "Đức mẫu phi không biết đâu, ngày thường nàng ta dịu dàng thùy mị thế thôi, nhưng mà hôm nay lại khiến Ninh nhi khó xử ở trước mặt phụ hoàng"
"Con thấy chính là nàng ta tự chuốc lấy thôi."
Không biết Đức Phi đang nghĩ gì, chỉ thấy đăm chiêu gật gù.
Mặc Hàn Vũ đặt chén trà xuống, phì cười một tiếng: "Chính là không thấy được việc lại chỉ thấy làm hỏng chuyện mà thôi. Chờ khi Lão Tam tỉnh lại, chỉ e là sẽ giết chết nàng ta mất."
"Chuyện của nữ nhân nhà người ta, chàng đừng có mà xen mồm vào."
Chu Oanh Oanh phóng ánh mắt sắc nhọn nhìn qua, Mặc Hàn Vũ lập tức câm miệng, chỉ bưng chén trà lên uống.
Đức Phi nhìn hai người họ, mỉm cười hiền hậu: "Bình thường miệng lưỡi của Lão Nhị trơn tru, cuối cùng cũng có thể tử như Oanh Oanh tới trị con rồi!"
Mặc Hàn Vũ tỏ vẻ thiệt thòi, cả đám đều bật cười.
Đức Phi lại nhìn Vân Quán Ninh bằng ánh mắt phức tạp.