“Ta với đại tẩu quả thực là không thể đi vào, nhưng mà chúng ta cũng có thể chờ ở ngoài! Hơn nữa, từ lâu phụ hoàng cũng đã ân chuẩn cho Ninh nhi có thể tùy ý ra vào Ngự Thư Phòng.”
Nói xong, nàng ta đắc ý nhìn về phía Vân Quán Ninh: “Ninh nhi, vào xem kịch đi, khi nào ra ngoài thì nói cho chúng ta biết là được rồi.”
Vân Quán Ninh: “…”
Advertisement
Chu Oanh Oanh này, cũng thật là giỏi gây thù hận nha!
Bản thân nàng ta chọc tức Tần Tự Tuyết, lại cũng phải lôi nàng vào cho bằng được.
Nhưng mà quả thật là giữa nàng và Tần Tự Tuyết cũng coi như là có ân oán, cho nên liên kết với Chu Oanh Oanh đối phó người kia cũng chẳng sao cả.
Vân Quán Ninh khẽ cười nói: “Chúng ta qua đó trước đã, mẫu hậu cũng đã tiến vào Ngự Thư Phòng rồi.”
Triệu hoàng hậu qua đây nhất định là nói đỡ cho Mặc Hồi Phong!
Tần Tự Tuyết thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhưng ngay sau đó cũng hồi hộp trở lại, lo ngại cho mình và cả Mặc Hồi Phong.
Bị ba người Vân Quán Ninh cô lập không sao, trong lòng của nàng ta cũng đã coi bọn họ là kẻ thù rồi.
Nàng ta không biết, Vân Quán Ninh đã âm thầm “tách” từng người một ở bên cạnh nàng ta đi rồi. Nam Cung Nguyệt và Chu Oanh Oanh như thế, Mặc Phi Phi cũng thế, Đức Phi lại càng như thế.
Trong tương lai, đến cùng rồi Tần Tự Tuyết sẽ chỉ có một mình mà đối mặt với hết thảy mọi thứ.
Đang nghĩ ngợi, bọn họ cũng đã đi tới bên ngoài Ngự Thư Phòng.
Lúc này, cửa của Ngự Thư Phòng đột nhiên mở ra.
Chỉ thấy Triệu hoàng hậu hơi chật vật đi ra, nhìn dáng vẻ đó rõ ràng là bị Mặc Tông Nhiên đuổi ra rồi.
Mấy người đứng ngoài cửa kinh ngạc.
Thật sự là bởi vì, giờ phút này Triệu hoàng hậu có hơi chật vật.
Đầu tóc bà ta tán loạn, sắc mặt khốn cùng, trên mặt tựa hồ có giọt nước chảy xuống. Cho dù Trương ma ma có lập tức lau cho ba ta thì vết nước trên vạt áo cũng rất rõ ràng!
Đây là... bị Mặc Tông Nhiên hất trà lên đó sao?!
Thấy trên tóc bà ta còn có vài lá trà, Vân Quán Ninh và Chu Oanh Oanh thần liếc nhìn nhau.
Tần Tự Tuyết cũng lắp bắp kinh hãi.
Những năm gần đây, đây là lần đầu tiên thấy Triệu hoàng hậu chật vật đến thế, Mặc Tông Nhiên vô cùng tức giận đối với bà ta!
Nàng ta vội bước lên trước: “Mẫu hậu, người không sao chứ ạ?”
“Bản cũng có thể có chuyện gì được chứ?”
Triệu hoàng hậu thấp giọng khiển trách nàng ta: “Còn gì để nói?”
Chuyện xảy ra ngày hôm nay đều là do kẻ ngốc này!
Triệu hoàng hậu đã giận Tần Tự Tuyết đến đau thấu tim gan.
Thấy Tần Tự Tuyết tiến lên trước, Nam Cung Nguyệt cũng chỉ đành tiến lên. Nàng ta không nói gì, chỉ lấy ra khăn gấm nhẹ nhàng lau sạch lá trà trên đầu Triệu hoàng hậu.
Nhìn thấy nàng ta chín chắn uy nghiêm như vậy, Triệu hoàng hậu cảm thấy thoải mái hơn một chút.