Nhìn thấy Nam Cung Nguyệt và Vân Quán Ninh đi cùng nhau.
Triệu hoàng hậu không khỏi tỏ vẻ khó chịu.
Nhưng không biết nghĩ tới chuyện gì lại chỉ gật gù mỉm cười nói: “Nguyệt nhi à, con là đại tẩu, bình thường nên phải thân thiết với các nàng ấy.”
Advertisement
“Bổn cung đi trước đây.”
Bà ta đi xong, Vân Quán Ninh và Chu Oanh Oanh đưa mắt nhìn nhau, hai người cùng nhìn về phía Nam Cung Nguyệt.
Chu Oanh Oanh là người ngay thẳng, trực tiếp hỏi: “Đại tẩu, hôm nay mẫu hậu uống lộn thuốc à?”
“Đừng nói bậy, để người khác nghe được muội lại bị dạy dỗ đó.”
Nam Cung Nguyệt nhỏ giọng nhắc nhở.
Chu Oanh Oanh bĩu môi, không có phản đối.
Triệu hoàng hậu vừa đi qua, Tần Tự Tuyết lại cũng tới.
Nàng ta vẫn còn đang trong giai đoạn ở cữ vì sảy thai, trên trán đeo mạt ngạch, mặc xiêm y rất dày, đã tịnh dưỡng vài ngày rồi nhưng sắc mặt nhìn vẫn rất tệ.
Nhìn thấy đám người của Vân Quán Ninh, Tần Tự Tuyết thoáng hồi hộp trong lòng.
Nàng ta biết, các nàng nhất định là tới xem trò vui.
Nhưng mà điều khiến người ta thấy hoài nghi chính là… Nam Cung Nguyệt và Chu Oanh Oanh sao lại đi cùng với Vân Quán Ninh?
Cả ba người các nàng, từ lúc nào lại trở nên thân thiết vậy rồi?
Ba người nữ nhân tụ lại thành một cái chợ.
Bây giờ các nàng tụ hội lại với nhau, nhất định là đang nói xấu nàng ta đúng chứ?
Từ lâu, Tần Tự Tuyết đã hận Vân Quán Ninh thấu xương rồi.
“Doanh Vương phi.”
Nhìn thấy Tần Tự Tuyết tới gần, Vân Quán Ninh chủ động cười chào hỏi: “Không biết cơ thể của Doanh Vương phi dạo gần đây có khỏe hơn chút nào không? Vốn dĩ là muốn tới thăm, nhưng mẫu hậu lại có lệnh là bất cứ ai cũng không được ra vào Doanh Vương phủ.”
“Cho nên…”
“Đa tạ quan tâm, ta rất khỏe.”
Tần Tự Tuyết ngoài cười nhưng dạ chẳng cười mà đáp lại.
Nàng ta nhìn về phía Chu Oanh Oanh và Nam Cung Nguyệt: “Đại tẩu, nhị tẩu, thật là trùng hợp.”
“Trùng hợp? Chúng ta là cố ý tới đây.”
Chu Oanh Oanh liếc mắt nhìn người kia một cái.