Mấy năm nay, làm một đứa trẻ vô lo vô nghĩ thật là khó khăn quá mà!
Ai bảo nó có người mẫu thân không thể để người khác bớt lo lắng như thế chứ?
Viên Bảo che mặt thở dài.
Đưa đứa nhỏ về Thanh Ảnh Viện xong, Vân Quán Ninh vừa bước ra thì thấy Mặc Diệp cầm thanh đao trong tay…: “Ngươi làm gì vậy? Cầm đao chạy khắp phủ, muốn gϊếŧ người sao?”
“Trong vòng ba ngày, Như Ngọc nhất định không dám trở về, hắn ta mà dám về bổn vương sẽ chém chết hắn!”
Nhìn thấy bộ dạng hùng hổ của Mặc Diệp, Vân Quán Ninh dở khóc dở cười.
Advertisement
Với bộ dạng này của hắn, Như Ngọc nhất định là không dám trở về.
“Đến phủ Chu vương trước đã.”
Đợi đến lúc nàng quay trở lại, cũng phải chỉnh đốn hạ nhân của Thanh Ảnh Viện kỹ càng một chút.
Đúng là “lòng quân tan rã” mà!
Hai người rất nhanh đã tới phủ Chu Vương.
Cổng của phủ Chu Vương đóng chặt, then cài cũng bị gỉ sét, có thể thấy được quanh năm không có ai đặt chân tới. Bây giờ rõ ràng đã vào xuân, nhưng bên ngoài phủ Chu Vương lạnh lẽo âm u, lá rụng dưới góc tường cũng không được dọn sạch.
Hiển nhiên, cổng sân quạnh quẽ.
Trong lòng Vân Quán Ninh không khỏi thở dài một chút.
Mặc Diệp tiến lên gõ cửa, một lúc sau mới truyền đến một giọng nói già nua: “Ai thế?”
Cổng từ từ mở ra, một ông lão gần sáu mươi xuất hiện phía sau cổng.
Phải một lúc lâu, ông lão mới miễn cưỡng nhận ra người đứng trước mặt là Mặc Diệp, giật nảy người: "Minh, Minh Vương?”
“Trần Bá.”
Mặc Diệp khách sáo gật đầu: “Phiền ông còn có thể nhớ rõ bổn vương."
Người này là Trần Bá, quản gia của phủ Chu vương.
Nghe nói ông ta vốn là con trai của Trần gia, năm đó đi theo Trần quý phi vào cung làm thái giám. Sau này khi Trần quý phi qua đời, ông ta vẫn luôn đi theo bên cạnh Mặc Vĩ.
“Không dám không dám.”
Trần Bá vội vàng nép qua một bên: “Vương gia, mời vào.”
Mặc Diệp dẫn Vân Quán Ninh vào phủ Chu Vương, Trần Bá nhìn quanh một chút rồi đóng cổng lại.
Ngoài cổng hiu quạnh, bên trong cổng vẫn là một mảnh hiu quạnh.
Phủ Chu Vương tịch mịch.
Cho dù là giữa ban ngày, cũng không nghe thấy tiếng người nói chuyện qua lại, toàn bộ phủ là một màu tĩnh mịch.
Phía dưới góc tường phủ đầy rêu xanh, dây thường xuân leo đầy mái tường.
Trong phủ này giống như không hề có người ở.
Ngay cả trong không khí, Vân Quán Ninh cũng ngửi được mùi “tịch mịch” không ai quan tâm.
Thấy bọn họ đứng trong sân, Trần Bá cười cười: “Vương gia, Vương phi xin đừng ghét bỏ, phủ Chu vương chúng tôi mấy năm gần đây không có người đến thăm hỏi. Minh vương và Vương Phi, vẫn là những người đầu tiên đến đây.”
Nói xong, ông ta tự tay rót trà mời hai người bọn họ.
Thấy ông ta vẫn loay hoay làm mấy công việc vặt vãnh, Vân Quán Ninh không nhịn được hỏi: “Phủ Chu vương không có hạ nhân sao?”
“Có hai nha hoàn, một người quét dọn, một người nấu cơm.”
Ngoài ra thì không có hạ nhân hầu hạ.
Trần Bá giải thích: “Vương gia của chúng tôi không thích ồn ào, cho nên mấy năm trước đều đuổi hết hạ nhân đi. Còn người để sai đi làm việc là được, dần cũng thành thói quen.”
Nghe vậy, Vân Quán Ninh và Mặc Diệp im lặng.
Đúng lúc này, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến vài tiếng ho khan.
Tiếng ho khan ngày càng dồn dập, người đang ho dường như muốn thổi bay cả phổi ra ngoài.
Trần Bá thay đổi sắc mặt, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Thấy thế, Vân Quán Ninh và Mặc Diệp cũng nhanh chóng đứng dậy, định bước ra ngoài.
Vừa mới đi đến cửa, một bóng người yếu ớt đã xuất hiện trước mặt bọn họ: “Hôm nay cũng thật hiếm thấy, có khách đến thăm hỏi sao?”
Người đến đúng là Chu Vương, Mặc Vĩ.
Hắn ta được Trần Bá nâng đỡ, chậm rãi bước vào cửa, ánh mắt chăm chú nhìn Mặc Diệp…