“Ngươi thật sự muốn cảm tạ ta?”
Vân Quán Ninh nhíu mày nhìn hắn.
“Ừm.”
Mặc Diệp gật đầu, hắn không cho nàng cơ hội nói chuyện, cướp lời nói: “Đối với ngươi mà nói, sự tồn tại của Viên Bảo gây cho ngươi rất nhiều hiểu lầm. Để cảm tạ ngươi hôm nay giúp Bản Vương, hay là để…”
Advertisement
“Bổn Vương nhận Viên Bảo làm nhi tử?”
“Ngươi nghĩ hay lắm!”
Vân Quán Ninh cự tuyệt hắn mà không hề do dự!
Mặc Diệp: “…”
Tỉnh táo lại, phải nhịn!
Hắn hít thở sâu một hơi: “Ngươi là Minh Vương Phi, nhưng Viên Bảo không phải con trai của Bản Vương. Nếu phụ hoàng mẫu hậu biết được chuyện này, bọn họ nhất định là sẽ nhét ngươi vào lồng heo rồi ngâm xuống nước.”
“Thậm chí còn nhổ tận gốc phủ Ứng Quốc Công!”
“Thế thì làm sao?”
Vân Quán Ninh cười nhạo: “Sống chết của những người ở phủ Ứng Quốc Công kia, không liên quan đến ta.”
Nàng hận phủ Ứng Quốc Công, Mặc Diệp biết điều đó.
“Vậy thanh danh của bản thân ngươi thì sao?”
Hắn tiếp tục “lừa dối”: “Còn thanh danh của Viên Bảo nữa?”
“Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn đứa nhỏ phải mang tiếng “con hoang” mà lớn lên? Chẳng lẽ ngươi muốn nó bị người ta chửi bới, bị tất cả mọi người xem thường?”
Vân Quán Ninh chưa từng cẩn thận nghĩ đến những vấn đề này.
Bây giờ nghe Mặc Diệp nói như thế, nàng lại thấy có mấy phần đạo lý.
Nàng không sợ bị đám người mắng nhiếc chế giễu, nhưng quyết sẽ không để nhi tử bị người ta xem thường!
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng nàng cắn răng nói: “Để ta xem người nào dám!”
Nàng có bạc.
Cho dù phải dùng bạc đập chết những người kia, nàng cũng tuyệt đối sẽ không để Viên Bảo phải chịu một chút tổn thương nào.
“Ôi, ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi rời xa Bản Vương, không còn cái danh Minh Vương Phi này nữa, thì ngươi chẳng là cái gì cả.”
Mặc Diệp giội cho nàng một gáo nước lạnh không hề do dự: “Nơi này là kinh thành, ở dưới chân thiên tử. Ngươi là con dâu của Hoàng tộc, lại tư thông với gia đinh rồi có “con hoang”. Chẳng những là ngươi sẽ không được sống, mà Viên Bảo cũng sẽ bị liên lụy!”
“Bây giờ Viên Bảo còn nhỏ, ngươi có thể che giấu! Nhưng giấy không thể gói được lửa, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày việc này bị người biết được.”
Hắn rất ít khi một hơi nhiều lời như vậy.
Mà từng từ từng từ lại còn như đâm thẳng vào tim gan!
Vân Quán Ninh im lặng.
Nàng sớm đã cạch mặt Tần Tự Tuyết, lại đứng ở phe đối lập với phủ Ứng Quốc Công, lần này lại còn trực tiếp đắc tội với Triệu Hoàng Hậu.
Còn có thế lực đứng phía sau bà ta nữa…