"Doanh Vương phi thật sự là quan tâm Vương gia nhà ta quá."
Vân Quán Ninh cầm lấy chén trà, cười như không cười nhìn nàng ta một cái: "Hẳn là, đã nhiều năm như vậy nhưng trong lòng Doanh Vương phi vẫn không quên được hắn?"
Chỉ một câu nói mà khiến cho sắc mặt mấy người ở đây đều trở nên cực kỳ khó coi!
Nhất là Mặc Hồi Phong!
Tần Tự Tuyết kinh ngạc.
Nàng ta không ngờ Vân Quán Ninh dám trực tiếp lấy chuyện này ra đâm chọc!
Mấy năm qua, chuyện này là cái gai trong bụng mấy người bọn họ. Cho dù là nàng ta đã gả cho Mặc Hồi Phong, sinh cho hắn ta hai nữ nhi, nhưng là trong lòng của hắn ta vẫn luôn không tin tưởng nàng ta.
Cho rằng Tần Tự Tuyết không quên được Mặc Diệp.
Trời đất chứng giám cho, nàng chưa từng động lòng đối với Mặc Diệp!
Mặc Diệp sầm mặt lại, không vui vẻ gì, quay qua Vân Quán Ninh quát: "Nói xằng bậy gì thế! Còn nói hươu nói vượn nữa thì đi xuống đi!"
"Vương gia, ta có nói bậy hay không, trong lòng ngươi biết rõ. Bốn năm trước, Doanh Vương phi này hao tâm tổn trí muốn làm cái gì, ta hiểu rõ nhất so với bất kỳ ai."
Vân Quán Ninh cười lạnh.
Advertisement
Con người nàng từ xưa đến nay là có thù phải báo.
Nếu không phải là bốn năm trước nàng yếu ớt quá mức, thì sẽ không để mặc cho Tần Tự Tuyết thoải mái trải qua bốn năm như vậy!
Hôm nay, nàng muốn nói chuyện năm đó thật rõ ràng!
Thấy nàng muốn lôi chuyện này ra, trong lòng Tần Tự Tuyết hoảng sợ cực độ, vội vàng nói sang chuyện khác: "Minh Vương, ta và Vương gia mang tới mấy gốc nhân sâm ngàn năm, dùng để bồi bổ thân thể rất tốt."
"Doanh Vương phi đang chột dạ à?"
Hai đầu lông mày Vân Quán Ninh bao phủ một tầng lãnh ý: "Đây là không dám đối chất với ta phải không?"
"Mấy năm qua, ban đêm ngươi ngủ có được ngon giấc không? Ta bị ngươi hãm hại, ngấm ngầm lợi dụng ta làm mũi thương, trong lòng ngươi có hối hận chút nào không?"
Thấy không thể chuyển chủ đề, Tần Tự Tuyết bối rối đảo mắt: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì."
"Ngươi không biết hay là không dám thừa nhận?"
Đối diện với ánh mắt hùng hổ dọa người của Vân Quán Ninh, trong lòng Tần Tự Tuyết hoảng loạn kịch liệt, nhưng trên mặt vẫn cố giả vờ bình tĩnh.
Mặc Hồi Phong không vui: "Vân Quán Ninh, ngươi đang nói bậy bạ gì đó? Đừng có ngậm máu phun người!"
"Ta là ngậm máu phun người hay là kể lại sự thật, trong lòng Doanh Vương phi hiểu rõ. Tính tình Doanh Vương đúng là tốt, có thể dễ dàng tha thứ cho Doanh Vương phi lừa gạt ngươi đến tận bây giờ."
Nàng cười khẽ.
Vân Quán Ninh đã hạ quyết tâm, hôm nay không khuấy vũng nước này lên thì không dừng lại!
"Minh Vương phi, không biết ta có lỗi với ngươi chỗ nào mà ngươi lại muốn nói xấu ta như vậy?"
Tần Tự Tuyết lấy khăn gấm ra lau đi hai giọt lệ: "Năm đó rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, trong lòng mọi người biết rõ! Ta vốn không muốn truy cứu chuyện này nữa. Nhưng đêm nay ngươi khăng khăng muốn nói ra không chịu bỏ qua, vậy thì chúng ta nhân cơ hội này tranh luận phải trái đi!"
Quả nhiên nàng ta làm ra dáng vẻ nước mắt như mưa, quyến rũ mê người.
"Năm đó ta bị ngươi hãm hại hủy đi trong sạch."
"Thấy ngươi bị Minh Vương phạt cấm túc, ta cảm thấy thông cảm với ngươi, cho nên mới không truy cứu chuyện này nữa! Nào ngờ bây giờ lại bị ngươi cắn ngược cho một cái, còn ngậm máu phun người như vậy…"
Nàng ta nghẹn ngào nói.
Tần Tự Tuyết giống như là không nói được nữa, không ngừng lau nước mắt, đứt quãng nói: "Ngươi đang cố tình ép ta vào con đường chết sao?"
Nữ nhân này, tuyệt đối là một nữ nhân tâm cơ!
Lời nói này, thuyết phục đến mức nào!
Dùng vô số câu từ hoa lệ để dẫn dắt, rồi nói ra ý bởi vì nàng bị Mặc Diệp trách phạt, cuối cùng còn lấy cái chết ra uy hiếp…
Vân Quán Ninh không khỏi chép miệng.
Nàng phủi tay: "Doanh Vương phi thật sự là có tài ăn nói! Không đi tham gia Talkshow, quả thực là lãng phí!"
Talkshow?
Nàng đang nói hươu nói vượn gì thế?
Lông mày Mặc Diệp càng nhíu chặt lại.
"Ngươi luôn miệng nói là ta hãm hại ngươi, ngươi có dám cùng ta thề độc không?"
Nụ cười của Vân Quán Ninh vừa thu lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm nàng ta: "Chuyện năm đó, nếu ta có nửa câu dối trá thì ta sẽ bị thiên lôi đánh, không được chết tử tế!"
"Doanh Vương phi, ngươi dám không?"
Tần Tự Tuyết tất nhiên là không dám.
Nhưng thấy ánh mắt Mặc Hồi Phong và Mặc Diệp đều rơi vào trên người nàng ta.
Nàng ta cắn răng một cái, quyết tâm liều mạng: "Ta vốn là vô tội, làm sao mà không dám?"
"Chuyện năm đó nếu chiếu theo như lời ngươi nói là ta tính kế ngươi, vậy thì, vậy thì… sau khi ta chết sẽ bị thả xuống chảo dầu, bị rơi vào mười tám tầng địa ngục!"
Lời thề này còn ác độc hơn so Vân Quán Ninh!
Thấy Tần Tự Tuyết oán hận trừng mắt với nàng, Vân Quán Ninh âm thầm tặc lưỡi.
Quả nhiên nữ nhân này có thừa tàn nhẫn!
Đối với mình cũng dám ác độc như vậy...
Không đợi Vân Quán Ninh mở miệng, Mặc Diệp đã trầm giọng quát: "Đủ rồi! Vân Quán Ninh, ngươi còn muốn náo loạn tới khi nào?"
"Người đâu! Đưa Vương phi về!"
Vân Quán Ninh cảm thấy bất mãn, vốn định kháng nghị.
Nhưng đối diện với ánh mắt hung dữ của hắn, lập tức ngậm miệng lại.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Hai ngày nay, lí do Mặc Diệp dễ dàng tha thứ nàng càn rỡ, có vẻ là còn đang quan sát xem vì sao tính tình nàng có sự thay đổi lớn. Đêm nay không thể làm hắn mất mặt trước Mặc Hồi Phong và Tần Tự Tuyết được.
Nếu không, sợ là hắn lại cho nàng mấy gậy đòi mạng người!
Trận đòn bị Đức Phi đánh cho đêm nay vẫn còn đau rát đây này!
Thế là Vân Quán Ninh chỉ có thể ép xuống sự không cam lòng, hừ một tiếng lạnh lùng quay người đi ra.
Còn nhiều thời gian tính toán nợ nần với Tần Tự Tuyết!
Nàng vừa mới xoay người, Tần Tự Tuyết đã lau nước mắt khóc ròng nói: "Minh Vương, ta không biết sao lại đắc tội với Minh Vương phi, nàng đúng là muốn nhằm vào ta."
Mặc Hồi Phong trấn an nàng ta vài câu.
Rồi chất vấn Mặc Diệp dạy dỗ Vân Quán Ninh như thế nào.
"Không có lửa làm sao có khói."
Mặc Diệp thản nhiên nói một câu.
Trên mặt Tần Tự Tuyết nóng lên, chỉ cảm thấy trong lời nói của hắn có hàm ý, giống như là đang cố ý đánh vào mặt nàng ta.
Lập tức, càng khóc thương tâm hơn.
"Lão Thất, tối nay chúng ta tới thăm hỏi ngươi là do Tự Tuyết nhắc ta. Trong lòng ngươi không cảm kích cũng được nhưng lại còn che chở cho nữ nhân kia?"
Mặc Hồi Phong không vui hỏi.
"Đa tạ Tam ca, Tam tẩu quan tâm."
Mặc Diệp thái độ thờ ơ.
Trong số các Hoàng huynh, Hoàng tỷ, người có quan hệ kém nhất với hắn chính là Mặc Hồi Phong.
Sau khi được Đức Phi chỉ điểm, còn có kết quả điều tra của Như Ngọc... Đối với thích khách hành hung hắn tối hôm qua, trong lòng Mặc Diệp cũng đại khái có đối tượng hoài nghi.
Dù gì thì Vân Quán Ninh cũng là Vương phi của hắn.
Nếu bây giờ đã là nữ nhân của hắn thì sao có thể bị người ức hiếp được?
Ức hiếp Vân Quán Ninh chính là đánh vào mặt của hắn!
"Ta và Tự Tuyết có lòng thăm hỏi mà thái độ ngươi thế này đấy à?"
Mặc Hồi Phong đặt mạnh chén trà trong tay xuống, tức giận đến nỗi đứng dậy.
"Xem ra, ngươi cũng không cần sự quan tâm của chúng ta, đêm nay coi như là chúng ta tự mình đa tình!"
"Tự Tuyết, chúng ta đi!"
Hắn nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.
Đôi mắt Tần Tự Tuyết đỏ lên vì khóc.
Nàng ta đi vài bước, quay đầu lại nhìn Mặc Diệp, mặt mũi tràn đầy ủy khuất, ánh mắt không đành lòng: "Minh Vương, chuyện đêm nay ta không trách Vân Quán Ninh. Dù sao nàng cũng là Vương phi của ngươi, ngươi đừng trách nàng."
Trước khi đi, vẫn không quên đổ thêm dầu vào lửa.
Mặc Diệp mặt không có cảm xúc: "Doanh Vương phi, tạm biệt."
Không hiểu thái độ của hắn là gì, Tần Tự Tuyết đành phải cắn môi, quay người đi ra ngoài.
Hai người Mặc Hồi Phong vừa đi, Mặc Diệp tức giận đập chén trà trong tay.
"Nữ nhân này! Bây giờ thật sự là ba ngày không đánh đã muốn nhảy lên mái nhà lật ngói!"
Hắn hung hăng vỗ lên mặt bàn, tức giận quát: "Người đâu!"
"Kể từ đêm nay, không cho phép bất cứ ai đưa đồ gì đến Thanh Ảnh Viện! Mặc kệ là cái gì, đều không cho phép đưa qua! Ai dám lại chống lại mệnh lệnh của bổn vương, lập tức cút khỏi Minh Vương phủ!"
Hắn chính là muốn để Vân Quán Ninh tự sinh tự diệt!
Đáng tiếc, không như mong muốn…