Nạp Lan Tĩnh bật cười, bà ta sẽ không thể ngờ rằng Vọng Các là do nàng lập ra để chuyên nghe ngóng tin tức và nhận các phi vụ làm ăn.
Cũng đúng thôi, một thứ nữ nhỏ bé như nàng làm sao có thể có thành tựu được như vậy.
Trải qua một đời người nàng mới biết yếu đuối quá là một nhược điểm vô cùng mạnh, thế lực nàng phải có thế lực thì kẻ khác mới không thể khinh thường mình.
Mà để đạt được điều đó không phải chỉ có quyết tâm là được mà nàng phải giành một thời gian dài học tập cực khổ mới có được.
Đúng tối hôm đó nàng được Lưu Tường Hân gọi đến, lúc nàng đến nơi đã thấy tam muội và tứ muội đến rồi, hai người đó nhìn thấy nàng phớt lờ không nói gì.
Nạp Lan Tuệ vì sốt ruột nên đến từ sớm, Lưu Tường Hân cũng đã ngồi ở đó từ bao giờ.
Nàng liền đi lên hành lễ, lễ tiết vô cùng quy củ khiến cho Lưu Tường Hân không thể bắt bẻ được gì.
Nạp Lan Cẩn muốn lấy lòng đại phu nhân nên quay sang nàng nói chuyện thật khó nghe :
"Tỷ coi mình là gì chứ, mẫu thân đã cho người gọi từ lâu rồi, đến tận bây giờ tỷ mới đến, tỷ có coi mẫu thân ra gì hay không ?".
Lưu Tường Hân ngồi bên trên giả bộ không nói gì để xem nàng sẽ phản ứng ra sao, còn Nạp Lan Nghi thì đứng yên đó nghe ngóng tình hình.
Nạp Lan Tĩnh không nói không rằng nhìn thẳng Nạp Lan Cẩn nói :
"Muội lấy tư cách gì để nói chuyện với ta, mẫu thân ở trên còn chưa nói gì thì muội lấy đâu ra quyền đó, hay muội coi mình là đích thứ có thể thích nói thì nói, không thích nói thì thôi, ta xem ra tam muội mới là người không xem mẫu thân ra gì đó ".
Nạp Lan Cẩn nhất thời không biết nói sao, chỉ đưa tay chỉ vào mặt nàng rồi nói :
"Ngươi, ngươi, ngậm máu phun người, ta không như thế ".
Nạp Lan Tĩnh không đắn đo đi lên hất tay nàng ta rồi giơ tay tát nàng ta một cái thật to khiến mọi người ở đây ai cũng giật mình, ngay cả Lưu Tường Hân cũng nhìn nàng bằng con mắt khác.
Ả Nạp Lan Cẩn kia nhất thời bị tát hai tay ôm má liền hét lên :
"Ngươi, ngươi dám tát ta , mẫu thân người hãy làm chủ cho nữ nhi ".
Nạp Lan Tĩnh thong dong nói :
"Ta tát muội đấy làm sao, muội là muội muội của ta, nào đâu cái lý gặp tỷ tỷ để không thỉnh an thì chớ lại giơ tay chỉ thẳng mặt ta như vậy.
Muội thử nghĩ xem nếu ta gặp mẫu thân hay đại tỷ ta cũng giống như vậy thì phủ Tây Bá hầu sẽ như thế nào, người ngoài sẽ nói gia phong chúng ta ra sao nữa, cái tát này là chỉ dậy cho muội đối nhân xử thế mà thôi, mong mẫu thân hiểu cho tấm lòng của nữ nhi ".
Nạp Lan Cẩn á khẩu, còn Lưu Khả Hân phải nhìn nàng bằng con mắt khác, chưa dừng ở đó nàng lại nói tiếp :
"Tất cả mọi người đều biết chỗ ở của ta cách sảnh chính rất xa, cách biệt với phủ nên ta đến muộn cũng là chuyện bình thường, mẫu thân hiểu chuyện nên không trách cứ, ngươi là cái thá gì chứ ".
Nạp Lan Tĩnh nói đến thế rồi mà Lưu Tường Hân còn lấy chuyện này ra trách phạt thì không phải bà nhỏ nhen bắt nạt hậu bối hay sao.
Qua ngày hôm nay bà hiểu được hóa ra thứ nữ này không đơn giản như vẻ bề ngoài, miệng lưỡi sắc sảo trước mắt cần phải giệt trừ nếu không sau này sẽ khó nắm trong lòng bàn tay.
Với dung mạo xinh đẹp của nàng ta cùng với sự khôn ngoan và miệng lưỡi sắc sảo e rằng sau này nữ nhi mình sẽ chịu thiệt.
Bà liền mỉm cười nói :
"Tam nha đầu nhị tỷ con nói như vậy là đúng đấy, con cần phải học lại một chút lễ nghi đi tránh sau này làm mất mặt phủ Tây Bá hầu ".
Nạp Lan Cẩn lấy lòng không được tự yên lại bị trách cứ, lại còn ăn một bạt tai nữa, nàng ta ngậm ngùi lùi xuống, nỗi hận này nàng ta nhất định sẽ đòi lại bằng được, chỉ là một thứ nữ, thân phận như nhau tỷ ta lấy quyền gì mà tát nàng ta chứ.
Lưu Khả Hân lúc này mới từ từ nói :
"Lương Vương chiến thắng trở về hoàng thượng rất vui mừng, tuy nhiên binh lính chết trận cũng rất là nhiều, chính vì thế ngày mai ta muốn nữ quyến của phủ Tây Bá hầu đến chùa Lâm Quang ăn chay niệm phật một ngày để siêu độ vong linh, cho linh hồn các tướng sĩ được siêu thoát.
Chính vì thế nên tất cả mọi người phải có mặt, không ai được thiếu dù là bất cứ lý do gì các người nhớ chưa ?".
Mọi người đều cúi đầu nhận lệnh, lời của đại phu nhân từ trước đến giờ làm gì ai dám cãi lại chứ.
Sau khi thấy mọi chuyện đã xong bà ta liền cho mọi người lui xuống, Nạp Lan Tĩnh chẳng có lý do gì mà nán lại đây cả.
Nàng rời đi mà có biết bao ánh mắt hận thù nhìn về phía nàng, nhưng nàng chẳng quan tâm, vì đối với nàng những người này không phải người thân của mình, nếu không động vào nàng thì nàng sẽ không làm gì, nhưng nếu động vào nàng thì kết cục của bọn họ sẽ vô cùng thảm.
Nói nàng tàn nhẫn cũng được, nói nàng ác độc cũng không sao, nàng đã từng là cô hồn dã quỷ thì chuyện lạnh lùng nào mà nàng chưa trải qua nữa chứ.