Cuộc đời đúng như một giấc mộng, một giấc mộng thê lương, nếu như thế gian có thể quay đầu thì có lẽ đã không còn tiếc nuối.
Cuộc sống của Nạp Lan Tuệ từ khi sinh ra đến khi lớn lên chưa có ngày này có được hạnh phúc.
Mẫu thân nàng sinh nàng ra đời thì rời bỏ nhân thế, phụ thân thì coi nàng là điềm xấu vô cùng ghét bỏ nàng, nàng không nhận được bất kỳ một tình yêu thương nào từ người thân.
Ở trong phủ Tây Bá Hầu nàng giống như một nhành vây, ngọn cỏ vậy, vui buồn cảm xúc không ai hay, chẳng có một ai đoái hoài gì đến nàng, nàng khát khao cái thứ gọi là tình cảm kia.
Duy chỉ có đại tỷ của nàng là đối xử tốt với mình, mặc dù chỉ là một chút tình cảm nhỏ nhoi nhưng cũng khiến cho nàng cảm thấy cuộc sống này có ý nghĩa hơn.
Nhưng ai ngờ tất cả chỉ là sự ban ơn, lợi dụng và ban phát ân huệ mà đại tỷ giành cho nàng, nàng lại không biết điều đó mà lại dùng tài hoa của mình âm thầm giúp đỡ cho đại tỷ trở thành tài nữ kinh thành, người người biết đến.
Mà bản thân mình lại thu hết vẻ hào quang và ánh sáng của mình chỉ vì không muốn tỷ tỷ không vui.
Nàng chân trọng thứ tình cảm ít ỏi đó nhưng cuối cùng đổi lại cho nàng là cái gì, sự phản bội, sự khinh gét và bi kịch thê lương.
Và thêm một người mà nàng có tình cảm nữa đó là đại biểu ca của đại tỷ, là chất tử của đại phu nhân, hắn tên là Lưu Kiệt.
Lưu Kiệt đối xử với nàng rất tốt, nàng đã thầm mến hắn từ lâu nhưng ai ngờ hắn chỉ là một tên hoa hoa công tử, đối xử tốt với nàng là vì dung mạo và thân phận thấp kém của nàng.
Thứ nữ, một thứ nữ không được coi trọng thì có bị trà đạp cũng không ai hay, không ai quan tâm, vậy mà nàng lại ngu ngơ giành tình cảm cho hắn.
Nhưng thật sự số nàng còn may mắn, nàng cùng Lương Vương có duyên gặp gỡ, đại tỷ lần đầu tiên nhìn thấy người ấy đã nhất kiến chung tình, không phải Lương Vương thì quyết không gả.
Nhưng ai ngờ đâu Lương Vương đó lại nhìn trúng nàng, mang sính lễ đến cầu thân với nàng.
Đại tỷ ngày hôm đó khóc với nàng rất nhiều, nàng biết được tình cảm của đại tỷ giành cho người đó thì làm sao mà giám mơ tưởng chứ.
Nàng đã dứt khoát từ chối mối hôn sự này nhưng Lương Vương là ai chứ, tính tình vô cùng bá đạo ngoài hoàng thượng ra thì ai có thể kìm chân được, Y nhất quyết không chịu.
Cuối cùng đại tỷ đành phải nhường một bước khuyên nàng rất nhiều, nói rằng nếu chống đối Y thì phủ Tây Bá Hầu sẽ gặp chuyện, đại tỷ cũng sẽ liên lụy.
Phủ Tây Bá Hầu đâu có quan trọng với nàng, đối với nàng chỉ có người đại tỷ hiền lương ôn nhu kia mới đáng để cho nàng để tâm.
Cuối cùng lấy lý do thân phận thứ nữ cho nên nàng nhất quyết không chịu làm Lương Vương phi, nàng nói nếu để tỷ tỷ làm Lương Vương phi thì nàng sẽ chấp nhận làm Trắc phi của Y, mà toàn bộ mọi việc là do đại tỷ lên kế hoạch cho nàng.
Lương Vương không nói gì nhưng cuối cùng cũng nguyện ý theo nàng, điều này khiến cho đại tỷ vô cùng vui thích.
Ngày đại hôn nàng mặc áo tân nương đỏ thắm theo sau kiệu của đại tỷ, nhìn đại tỷ được làm lễ cùng tân lang nàng cảm thấy vui mừng nhưng vẫn có một chút mong muốn nhỏ nhoi.
Có thể nói là Lương Vương vô cùng sủng ái nàng, nhưng nàng lại cảm thấy thờ ơ bởi vì trước đo đại tỷ đã cho nàng biết rằng nàng chỉ là thế thân của người khác.
Dung mạo của nàng giống với Hoa Nhu cách cách là chất nữ của thái hậu, hai người đó vốn là thanh mai trúc mà nhưng không biết vì hiềm khích gì mà xảy ra mâu thuẫn dẫn đến không nhìn mặt nhau nữa.
Ngày ngày đại tỷ đều nói vang vọng bên tai nàng khiến cho nàng càng cảm thấy chán ghét Lương Vương.
Tuy thế nhưng Lương Vương vẫn kiên trì và bao dung với nàng, không hề mảy may để ý đến dáng vẻ ghét bỏ của nàng.
Thế nhưng càng như thế nàng lại càng cảm thấy bí bách cảm thấy khó chịu chỉ muốn thoát khỏi nơi đây thoát khỏi lồng giam này, nàng không muốn là thế thân của ai khác.
Cuối cùng nhờ vào sự giúp đỡ của đại tỷ nàng đã an toàn bỏ trốn khỏi Lương Vương phủ, lúc đó nàng đã vô cùng cảm kích tỷ ấy.
Nhưng ai ngờ nàng đi được không bao lâu thì đã bị Lương Vương bắt lại, lần đầu tiên nàng thấy sự tức giận và thất vọng hiện lên trên gương mặt của Y, mà lúc đó nàng không nhìn thấy ánh mắt diễu cợt của đại tỷ nhìn nàng.
Hóa ra tỷ ấy là người lên kế hoạch và cũng chính là tỷ ấy sai người báo cho Lương Vương, nàng tất cả từ đầu chí cuối đều bị đại tỷ tính kế.
Từ sau ngày hôm đấy tuy Lương Vương không trách phạt nàng nhưng đã cử rất nhiều thị vệ để trông coi nàng, nàng cảm thấy mình không khác gì một phạm nhân bị quản thúc.
Nàng càng chán ghét Lương Vương hơn, thậm chí không muốn nhìn thấy mặt của Y.
Nhưng sự việc đâu có trôi qua dễ dàng như thế, nàng cứ nghĩ rằng mình sẽ bị giam giữ cả đời nhưng ai ngờ đâu nàng lại có thai ngoài mong muốn.