Bầu trời gần sụp tối, bên trong xe ngựa cao quý Long Minh Vũ phe phẩy chiếc quạt nhìn thiếu nữ lạnh lùng đang ngồi đối diện, nàng không giống như những gì hắn biết trước đây, từ khí chất đến ngoại hình. Lưu Yên Nghiên không để ý đến ánh mắt tìm tòi của hắn, nàng chỉ nhắm mắt dưỡng thần.
Không có nàng ở thế giới hiện đại, Sát sẽ như thế nào? Tuy nàng tin tưởng Ni Ni nhưng dẫu sao Boss của Sát mất đi cũng là tin rúng động giới hắc đạo. Khoan... nếu như nàng thành lập Sát tại thế giới cổ đại này.
Lưu Yên Nghiên đột ngột mở mắt, sau đó miệng khẽ nhếch lên thành nụ cười, ý kiến không tồi, nếu nàng đã một tay thành lập Sát và tập đoàn Dark tại hiện đại, vậy thì về đây có gì không được.
Long Minh Vũ hứng thú nhìn trong mắt nàng loé lên tự tin, nàng đang nghĩ ra chủ ý gì? Nó làm hắn tò mò muốn biết, càng muốn tìm hiểu sâu hơn về nàng.
“ Nghiên Nhi, có chuyện gì vui sao?”
Nàng liếc nhìn hắn, tại sao cùng là huynh đệ, nhưng Long Minh Kha lại mang dáng vẻ lạnh lùng như băng, còn nam nhân trước mặt lại là vui vẻ như ánh mặt trời.
“ Một số chuyện “
“ Có thể kể cho ta nghe không?” Hắn vẫn dùng gương mặt đáng yêu lừa tình nhìn nàng, tiếc rằng tâm hồn sắc như đá của Lưu Yên Nghiên đâu dễ đánh đổ như vậy.
“ Không “ Nàng lạnh nhạt trả lời hắn sau đó tiếp tục khép mắt lại chìm vào thế giới của mình.
“ Nàng thật vô tâm” Long Minh Vũ bất đắc dĩ nói, nàng bây giờ làm hắn không thể nhìn thấu, lạnh lùng vô cảm xúc không giống với nữ nhân yếu đuối hay đi theo Hoàng Huynh của hắn trước đây.
Về đến Vương Phủ, Long Minh Vũ bước xuống trước, hắn đưa một tay lên muốn đỡ nàng nhưng bị Lưu Yên Nghiên đẩy sang một bên rồi tự mình đi xuống, nàng không yếu đuối đến vậy.
Hắn cứng ngắt miệng cười sau đó phục hồi như cũ, nàng đây là đang giận hắn đêm tân hôn bỏ lại nàng sao? “ Nghiên Nhi, hôm nay ta ở lại điện của nàng “
“ Nếu ngươi không muốn sáng mai bị gì đó thì đi chỗ khác “ Nàng nhăn mày, đùa sao? Không phải hắn rất chán ghét thân thể này sao?
“ Ta là Vương Gia, ta quyết định “ Long Minh Vũ kiên quyết nói , hắn muốn xem nàng có phải chơi lạt mềm buộc chặt.
“ Tuỳ ngươi “ Nàng biết từ chối hắn cũng sẽ đến, vì nơi đây là của hắn, không phải nàng làm chủ.
Bước vô trong Vương Phi điện, Nhụy Nhi từ xa chạy đến, lúc sáng hộ vệ của Thất Vương Gia đến nói rằng tiểu thư sẽ về chung với Vương Gia, kêu nàng hãy về trước, trên đường về nhà nàng bức rứt không yên, Vương Gia không phải không quan tâm tiểu thư sao? Sao giờ lại kêu đi chung với nàng? Hắn có hại tiểu thư không. Nàng đờ người khi thấy Long Minh Vũ sau lưng Lưu Yên Nghiên.
“ Nô Tỳ thỉnh an Vương Gia” Sao hắn lại đến đây? Còn đi cùng tiểu thư nữa.
“ Đứng dậy đi “ Long Minh Vũ phất tay, từ lúc tân hôn, hắn chưa bao giờ bước vào đây, dù là Vương Phi nhưng hắn lại cho nàng ở nơi cách xa điện của hắn nhất.
Hắn nhìn căn phòng đồ dùng không phải là mới, nhiều ngóc ngách còn dính bụi, vì ở đây chỉ có một nô tỳ nên cây cỏ trong sân không thể nào cắt hết làm nó mọc lên um tùm.
“ Không ai đến hầu nàng sao “ Dù không được sủng ái nhưng nàng cũng vẫn là Vương Phi.
“ Không “ Nàng trả lời đúng sự thật, bọn họ không tự giác đến lau dọn, đợt trước đồ ăn là vì nàng không thể ăn được món dở, còn bây giờ nàng lười nên để như vậy.
“ Ta đã biết “ Có vẻ như Thất Vương Phủ cần điều chỉnh lại rồi.
Long Minh Vũ cho Nhuỵ Nhi lui ra, hắn giơ hai tay trước mặt nàng.
Lưu Yên Nghiên khó hiểu khẽ nhăn mi, hắn đang tính làm gì? Khi không dang hai tay ra như sắp bị tử hình vậy?
Long Minh Vũ thấy nàng vẫn cứ nhìn hắn không phản ứng, thở dài “ Cởi y phục cho ta “
“ Tự đi mà làm “ Lưu Yên Nghiên bỏ mặc hắn đi đến cạnh giường nằm xuống, hôm nay đi nhiều nàng cần ngủ bù lại “ Còn có, đừng nằm kế ta “
Từ lúc sinh ra tới giờ chưa ai dám đối xử vậy với hắn, nếu không, đã sớm bị hắn giết, vậy mà hắn lại không muốn giết nàng.
“ Không được, hôm nay là nàng thị tẩm “ Hắn bước lại trước giường nàng, nằm đè lên thân Lưu Yên Nghiên.
Nàng nhanh nhẹn rút thanh dao nhỏ giấu dưới gối nhanh tay để lên động mạch của hắn, nếu nàng cứa một đường, hắn sẽ chết, Long Minh Vũ kinh ngạc giữ tay nàng lại.
“ Nếu không muốn chết thì bước xuống khỏi người ta“ Giọng nàng lạnh như băng vang lên.
Long Minh Vũ nhìn sâu vào nàng “Nàng muốn ám sát phu quân?”
“ Ta cho ngươi ba giây “ Lưu Yên Nghiên không trả lời câu hỏi của hắn, mà vẫn mắt lạnh bình tĩnh nhìn vào hắn.
Hắn bước xuống nằm bên cạnh nàng, hắn biết nàng không nói giỡn, thân thủ tốt như vậy thật sự là Tiểu thư yếu đuối của Thừa Tướng Phủ sao?
Nàng nằm xoay lưng về phía hắn, dù sao nàng cũng là người hiện đại, đương nhiên không để ý nam nữ cách biệt, với lại hắn cũng là phu quân của thân thể này, nàng còn nói được gì nữa.
Một hồi sau, Long Minh Vũ nghe thấy tiếng thở đều đều phát ra từ nàng, hắn chòm dậy, một tay chống đầu ngắm nàng. Lưu Yên Nghiên rất xinh đẹp, sắc đẹp của nàng vượt hoa cả Nam Quốc Đệ nhất mĩ nhân, nhưng do khi xưa nàng luôn yếu đuối hay tô son chét phấn nên dung nhan nàng bị lu mờ.
Hắn nhìn đôi lông mày khi ngủ vẫn luôn nhíu lại của nàng, lòng hơi nhói, hắn vuốt nhẹ lên lông mày đen nhánh của nàng “ Nàng đang mơ thấy gì, sao khi ngủ vẫn không yên tâm?”