Ngồi trên bàn tròn dùng bữa cùng huynh đệ họ Long và Lệ Lăng Di, Lưu Yên Nghiên yên tĩnh ăn, đôi khi nàng trả lời vài câu hỏi của Lệ Lăng Di, có thể nói bữa cơm như vậy là lần đầu tiên nàng thưởng thức, không tránh khỏi cảm giác lạ lẫm.
Long Minh Vũ thì liên tục gắp thức ăn cho nàng, kêu là nàng gầy, cần tẩm bổ. Lưu Yên Nghiên ngẩng đầu thấy Lệ Lăng Di đang nhìn về phía nàng thì vội gắp đại một miếng gà đưa vào bát của hắn.
“ Ngươi cũng vậy”
Hắn cười rộ lên, Nghiên Nhi là đang quan tâm hắn nha. Long Minh Kha nhìn bọn họ ân ái, tâm hơi không thoải mái.
Lệ Lăng Di vui sướng hài lòng nói “ Nhìn hai người các ngươi hạnh phúc như vậy, ta cũng thấy vui. Nghiên Nhi, Vũ Nhi, khi nào mới cho ta ôm tôn tử đây? ”
Lưu Yên Nghiên nghẹn cổ họng ho khan, tôn tử? Cho xin đi, nàng còn trẻ, sự nghiệp nơi cổ đại này còn chưa đâu vào đâu, nàng chưa muốn có con.
Long Minh Vũ mắt cười càng rõ, con của hắn và Nghiên Nhi, chắc rất xinh đẹp nha “ Sớm thôi, không để mẫu hậu chờ lâu “
Lệ Lăng Di ý cười càng sâu, Lưu Yên Nghiên liếc lạnh qua nam nhân tươi như ánh mặt trời bên cạnh
“ Ngươi...” nàng dùng tay nhéo mạnh hông hắn làm hắn ăn đau kêu nhẹ “ Nghiên Nhi, đừng ngại”
Tên điên, nàng không để ý đến hắn tiếp tục dùng cơm. Long Minh Kha tay hơi nắm chặt đôi đũa, hắn không thích nhìn nàng thân mật quá với Vũ, sao lại vậy? Không phải hắn rất chán ghét nàng sao?
Tạm biệt Lệ Lăng Di, rời khỏi Hoàng Cung, Lưu Yên Nghiên đi theo Long Minh Vũ dọc theo con đường đến xe ngựa, ngoài ý muốn là tên Long Minh Kha cũng đi theo sau.
Long Minh Vũ nhìn hắn tò mò hỏi “ Tam ca, ngươi hôm nay không ghé qua Phụ Hoàng sao?” Hắn là Tiêu Dao Vương, có thể không quan tâm đến triều chính, nhưng Tam ca lại là người đóng vai trò quan trọng trong triều.
“ Không cần, hôm nay không có việc gì “ Thật ra, hắn cũng không biết tại sao lại đi theo nàng, chắc có lẽ do hồi trước lúc nào nàng cũng bám theo hắn, bây giờ lại không tỏ thái độ đó nữa nên hắn thấy không quen, đúng, chắc chắn là vậy.
Lưu Yên Nghiên cũng nhìn nam nhân lạnh lùng tuấn lãng, nguyên chủ lúc trước từng yêu hắn sâu sắc, không trách được, hắn đẹp như thế lại còn là Chiến thần nổi danh của Nam Quốc, nữ nhân nào không bị mê hoặc. Tiếc rằng trong đó không có nàng.
Long Minh Vũ thấy nàng nhìn Long Minh Kha, lòng trầm xuống, nàng quả nhiên còn thích Tam ca, hắn đi lại ôm vai nàng “ Nghiên Nhi, bây giờ trời còn sớm, chúng ta đi chơi được chứ?”
Lưu Yên Nghiên nhăn mi, đẩy tay hắn xuống, ở đây đâu còn Hoàng Hậu đâu, đóng kịch làm gì
“ Cũng được” dù sao tại cổ đại này không có TV, internet hay bắn súng như trong giới Hắc đạo, ngồi trong nhà hoài cũng chán, chi bằng ra ngoài dạo chơi.
Long Minh Vũ thấy nàng tránh tay hắn thì mất mác bỗng trào lên, nhưng cũng vội tan biến khi nghe thấy nàng đồng ý, hắn nhìn qua nam nhân đứng bên cạnh “ Tam ca, ngươi thì sao?” Theo như suy đoán của hắn, Tam ca sẽ không đi chung, vì hắn ta không thích những nơi như vậy.
Long Minh Kha hơi liếc qua nữ tử, sau đó lạnh lùng nói “ Ta cũng không có việc gì làm “
Long Minh Vũ co rút khoé miệng, Tam ca ngươi đây là bị gì? Hôm nay hắn bị trúng tà sao?
“ Được, đi thôi “
Xe ngựa dừng tại một con đường, hai nam nhân một nữ nhân bước xuống thu hút toàn bộ ánh bắt người đi bộ, nữ nhân xinh đẹp khuynh thành, bên phải nàng là nam tử tuấn lãng mặc lục y, hắn lúc nào cũng nở nụ cười với nữ tử bên cạch, phía trái là nam nhân tuấn mỹ lạnh lùng vận trang phục xanh hắc y.
“ Nghiên Nhi, nàng muốn nếm thử mứt hoa quả ở đây chứ? Ta đi mua cho nàng, rất ngon đấy” Long Minh Vũ nhiệt tình hỏi nàng.
Lưu Yên Nghiên hơi ngẩng ra, mứt hoa quả? Là thứ khi còn bé trẻ em nào cũng được ba mẹ cho ăn? Nàng khi bé là trẻ mồ côi, nàng chưa thử bao giờ, nên Lưu Yên Nghiên gật đầu.
Hắn đi mua, chỉ còn Long Minh Kha cùng nàng đứng lại, cả hai cùng im lặng, Lưu Yên Nghiên thấy bên hồ đang thả hoa đăng, nàng xoay người đi đến. Long Minh Kha cũng khó hiểu đi theo hỏi nàng “ Ngươi muốn thả?”
“ Ừ ” Lưu Yên Nghiên không để ý đáp lại, hắn đi ra mua hai cái hoa đăng, nữ nhân bán đồ nhìn hai người cảm thán.
“ Công tử, ngươi cũng rất yêu thương tiểu thư xinh đẹp này nha, nhìn hai người rất hợp đôi”
Nàng nhăn mi “ Ta với hắn không phải một đôi “
“ Vậy sao? Thật đáng tiếc, hai người rất đẹp đôi mà” Nàng ta ngậm ngùi tiếc nuối.
Long Minh Kha trả tiền, sau đó đưa nàng một cái, chính mình cũng cầm một cái, khi nãy nghe nàng ta nói nàng và hắn hợp nhau, trong lòng hắn đột nhiên toát ra cảm giác vui vẻ, nhưng khi nghe nàng chối lại cuồn cuộn mất mác.
Lưu Yên Nghiên cầm hoa đăng trên tay, sau đó thả nó xuống nước, Long Minh Kha cũng vậy, nhìn hai cái hoa đăng trôi dần rồi lẩn vào trong một dàn hoa đăng, Lưu Yên Nghiên cười nhẹ, hắn nhìn nàng cười đột nhiên tim đập mạnh, sao hắn khi trước không chú ý ra nàng rất đẹp.
Long Minh Kha lấy lại tinh thần, vẫn giữ thái độ lạnh lùng hỏi nàng “Ngươi ước gì?”
Lưu Yên Nghiên lạnh lùng lắc đầu không nói, nàng ước nàng sẽ cường hơn nữa, và Sát ở hiện đại vẫn mạnh khoẻ.
Long Minh Kha định nói thêm gì đó nhưng Long Minh Vũ đã chạy về “ Nghiên Nhi, mứt của nàng đây, hai người thả hoa đăng sao? Sao không đợi ta “ Hắn đưa túi mứt hoa quả cho nàng, ấm ức nói, lúc nãy từ xa hắn đã thấy hai người đứng kế nhau, thật sự rất hợp đôi, làm hắn nhìn đau cả mắt. Hắn không thích vậy.
Lưu Yên Nghiên đón túi mứt bỏ vào miệng “ Cảm ơn “ vị ngọt của đường và hoa quả tan ra trong miệng.
“ Nàng thích là được” Hắn cười ôn nhu nhìn nàng, không để ý đến bàn tay hơi nắm chặt của Long Minh Kha đang để sau lưng.
Lưu Yên Nghiên lạnh nhạt bước đi “ Buồn nôn “ một sát thủ máu lạnh như nàng đương nhiên không quen nghe những lời đường mật.