Vương Phi Áp Đảo Vương Gia

Chương 89



Công chúa Bắc Việt quốc chọn phò mã, hôm nay lập tức thành chuyện được coi trong nhất trên đại lục, dĩ nhiên đây là đối với những người có địa vị cao mà nói, đối với bình dân bách tính mà nói, mặc kệ ngươi là ai đang nắm quyền hay không có quyền, chỉ cần bọn họ có thể an an ổn ổn sống qua ngày, vậy cũng tốt.

Bắc Việt quốc, ở phía Bắc Đại lục, cả quốc gia gần như từ đầu năm đến cuối năm đều là Băng Tuyết, mùa hè ở Bắc Việt, sợ rằng nhiệt độ cũng thấp hơn quốc gia khác, cho nên ở Bắc Việt, Liêu Tuyết Thành rất nổi danh!

"Oa, như vậy Băng Tuyết thành, quả nhiên không hổ là Bắc Việt quốc, Liêu Tuyết Thành danh bất hư truyền! Chúng ta bây giờ mới tiến vào biên giới Bắc Việt, nơi này cũng đã có vẻ của Băng Tuyết rồi!" Trên đoàn xe, Thư Nhã Phù ăn mặc giống đàn ông, có chút sợ lạnh ở trong áo choàng, từ màn xe nhìn phía ngoài cửa sổ, vô cùng hăng hái kêu lên nói.

"Bắc Việt quốc, vốn nổi danh là Băng Tuyết Thành, vương phi vẫn luôn sống ở Đông Ly chúng ta, có thể còn không có thấy tuyết đi!" Liễu Trì ngồi ở vị trí phu xe, lúc này cũng mặc vào y phục dầy cộm nặng nề, nghe Nhã Phù sợ hãi than trực tiếp theo sát nói.

"Vương phi, bên ngoài lạnh như thế, y phục có đủ ấm hay không, có muốn mặc thêm một cái nữa không, cửa sổ còn không mở được không, trời lạnh như thế này, cảm lạnh thì phải làm sao bây giờ!" Tiểu Lan nóng nảy mở miệng, đi qua kéo mành xe ngựa lại, khẩn trương nhìn Nhã Phù hỏi.

Tiểu Lan cũng bị Nhã Phù mang theo, nha đầu này ở Hầu phủ sau khi thọ yến xong cũng đã đi theo Nhã Phù trở về Tề Vương phủ, hiện tại rất nhiều chuyện bên cạnh Nhã Phù cũng do nàng ta tới xử lý, trải qua một đoạn thời gian, Nhã Phù lại càng ngày càng thích Tiểu Lan, xử sự ngay ngắn rõ ràng, mạch lạc, đem rất nhiều chuyện lớn nhỏ bên cạnh nàng cũng xử lý vô cùng tốt, nhưng có một chút không tốt, đó chính là thích càu nhàu.

"Tiểu Lan, công tử ta nhưng không có yếu đuối như vậy, so ra mà nói, ta cảm thấy. . . . . ." Ánh mắt Nhã Phù nhìn về phía đối diện ình ngồi ở trên đệm lông chồn Nam Cung thần, "Vương Gia, ngài xác định sẽ không lạnh? Có muốn thêm y phục hay không, cảm lạnh đối với thân thể điều dưỡng cũng không hay."

Bên ngoài nói đến chuyện giải độc thì Nhã Phù hiện tại cũng luôn luôn đem nó nói thành điều dưỡng thân thể, dù sao nhìn cái bộ dạng thân thể này của Nam Cung Thần, khiến người nào nhìn cũng cảm thấy nên điều dưỡng, sắc mặt trắng nõn, mà hai chân không thể đi được, bình thường có uống thuốc, hiện tại hoàn toàn đều do nàng phụ trách thôi.

Mà cùng đi theo Bắc Việt, lúc đầu Nam Cung Thần thật ra thì vẫn có chút phản đối, lần này người tiến về phía Bắc Việt rất đông đảo, phía Đông Ly quốc đi lần này ngoài bọn hắn, còn có Đại hoàng tử Nam Cung Chiêu, nhị hoàng tử Nam Cung Viêm, Tam hoàng tử Nam Cung Hữu, cùng với Lục hoàng tử Nam Cung Triệt phong lưu, tất cả đều cùng nhau đi tới, khiến cho nhân số cả đoàn xe trở nên đông đảo, mà trong đó còn phải cộng thêm một Huyền Nguyệt quốc, thái tử điện hạ Hách Liên Húc Hoa.

Một đám người như vậy, khiến cho nhân số cả đoàn xe bon họ rất đông đảo, mà Nhã Phù nhất định là không thể lấy thân phận Tề vương phi để đi theo, lần này đi Bắc Việt cũng không có đơn giản như vẻ bề ngoài, tất cả mọi người đều mang theo ý định khác nhau cùng đi.

Lại nói, Bắc Việt vương lần này này ngoài dự đoán của mọi người ra một chiêu cờ, thật sự là khiến rất nhiều người vui mừng cũng làm cho rất nhiều người sầu khổ.

Hiện tại vài quốc gia trên Đại lục nhìn như vững vàng, nhưng là ám ba lưu động (ý là không ổn định), hiện tại Bắc Việt Vương vì tiến hành tuyển phò mã cho công chúa Bắc Việt, đã bắt đầu làm cho giữa các nước trên Đại lục thăng bằng có chút thay đổi, Bắc Việt quốc không người nối nghiệp, hôm nay này cử hành chọn lựa phò mã, gần như biến tướng thành chọn lựa kế tiếp đảm nhiệm Bắc Việt vương.

Bắc Việt quốc cũng đứng trong hàng ngũ bốn đại cường quốc, mặc dù bên ngoài so với Đông Ly quốc cùng Huyền Nguyệt quốc, tổng thực lực còn phải kém một chút, nhưng cũng là một đại cường quốc trên đại lục, càng thêm quốc đô cổ xưa nhiều năm truyền thừa xuống, một cái quốc gia như vậy, bất luận người nào trở thành Quân Vương tương lai, như vậy cũng sẽ đưa đến biến đổi toàn bộ đại lục.

"Nếu như vương phi cảm thấy lạnh, Bổn vương sẽ không để ý cho vương phi sưới ấm ở trong ngực của Bổn vương đấy!" Nam Cung Thần cầm trên tay một quyển sách xem, đối mặt Nhã Phù hỏi thăm, đầu cũng không có nâng lên nhếch môi cười khẽ một tiếng, trực tiếp nhàn nhạt mà nói ra.

Một chút cũng không có cố kỵ hiện tại trên xe ngựa không chỉ có hai người bọn họ, Nhã Phù vì điều trị thân thể cho Nam Cung Thần, dịch dung sau thay nam trang, dùng tên giả là Cảnh Lưu Niên, mà Tiểu Lan còn lại là trực tiếp lấy thân phận của tiểu nha đầu theo tới.

Mà Thư Vũ Trạch tự nhiên không chịu bỏ qua cũng cùng đi theo, lại nói khi Nam Cung Thần mang theo Vũ Trạch cùng xuất hiện trước đoàn xe của mọi người, còn đưa tới rất nhiều người liếc mắt, dù sao mấy người hiện tại tiến về phía Bắc Việt quốc để tham dự chọn phò mã, Nam Cung Thần còn đem theo con trai. . . . . . Cái này thật sự là làm cho người ta có chút cảm thấy trợn mắt há hốc mồm, thật ra thì nếu như bọn họ biết, trên xe Nam Cung Thần, vị công tử tuấn tú tác phong nhanh nhẹn thật ra chính là Tề vương phi Thư Nhã Phù, sợ rằng càng thêm khiếp sợ há to mồm rồi.

Đối với Nam Cung Thần mặt không thay đổi sắc, Nhã Phù trực tiếp liếc mắt.

Nàng đúng là điên mới đi quan tâm hắn có thể bị lạnh hay khôg, người đàn ông này này nếu như lạnh, cũng không mặc áo choàng để trên xe ngựa, mặc dù trên xe ngựa có lò sưởi, nhưng tự nhiên là rất lạnh.

Tiểu Lan ở một bên len lén cười, giương mắt nhìn xuống Vương gia đang cúi đầu đọc sách, lại xem một chút Vương phi đang mắt trợn trắng, đáy lòng không cầm được cười trộm.

Vương Gia đối với vương phi thật tốt!

Đoàn xe đoàn người, trải qua đoạn thời gian bôn ba trên đường này, cuối cùng qua nhiều ngày trên đường đã tới quốc đô Liêu Tuyết Thành của Bắc Việt quốc!

Mấy người tiến vào Liêu Tuyết Thành không bao lâu, Quốc vương Bắc Việt đã được tin tức, phái người đi tiếp đãi, dù sao bọn họ không giống với một số người giang hồ, làm hoàng tử Đông Ly quốc cùng với thái tử Huyền Nguyệt quốc, mấy người thân phận tôn quý, hơn nữa chính là nhân vật quan trọng, làm Quốc vương Bắc Việt, tự nhiên biết nặng nhẹ trong đó, thời điểm biết bọn họ đến, cũng đã hạ lệnh chuẩn bị xong tất cả chiêu đãi thật tốt.

Bắc Uyển, đám người bọn họ được xắp xếp ở nơi đây, mà Hách Liên Húc Hoa lại được xắp xếp ở vị trí Nam Uyển, dù sao bọn họ lập trường bất đồng, đến Bắc Việt quốc cũng là đại biểu quốc gia của mình, tự nhiên cũng có nơi ở riêng, không thể so với việc đi cùng nhau ở trên đường.

"Tề vương, các người ở sân bên này, nô tỳ tên Á Nô, Vương Gia nếu như có cái gì cần trực tiếp nói với nô tỳ là được, trong đoạn thời gian ở Bắc Việt, sẽ do nô tỳ phụ trách phục vụ Vương Gia." Cái người nói chuyện gọi là Á Nô, da tương đối ngăm đen, nhưng nhìn còn là mi thanh mục tú, vóc người mặc dù ở dưới áo bông cũng khó mà che giấu uyển chuyển kia, mỉm cười cung kính nói.

Đông ly quốc Tề vương Điện hạ, mặc dù ít có người nhìn thấy người thật, nhưng Tế vương kinh thái tuyệt diễm đã sớm ở trong vài quốc gia có danh tiếng, người hết sức quan trọng tự nhiên xem ở trong mắt.

"Á Nô cô nương, ta muốn hỏi, công chúa Điện hạ của các ngươi có gì yêu thích?" Nhã Phù trực tiếp tiến lên, cử chỉ ưu nhã mà quý khí, dịu dàng nhìn Á Nô, nhẹ giọng hỏi.

Á Nô vốn cũng không muốn trả lời vấn đề này, dù sao lần này người tiến tới gần như tất cả đều là vì vị trí phò mã, nhưng nhìn trước mắt vị này tuấn dật phi phàm, là công tử dịu dàng, vẫn là nhịn không được ánh mắt nhu hòa rất nhiều, cộng thêm vị công tử này còn là đi theo Tề vương Đong Ly quốc đến, cũng không thể tùy tiện đắc tội.

Á Nô nhẹ nhàng mềm mại mở miệng hồi đáp: "Vị công tử này không phải nô tỳ không muốn nói cho ngài, chỉ là công chúa yêu thích gì những người như chúng ta không thể biết, Á Nô chỉ là một tiểu nha đầu tùy ý có thể thấy được mà thôi, chuyện bên người Công chúa không tới phiên nô tỳ tới xử lý a."

"Á Nô cô nương nói vậy, ta xem cô nương như một bông hoa huệ, cũng không phải là tiểu nha đầu tùy tiện, huống chi cô nương nói năng hào phóng, phong cách hơn người, tại sao có thể nói là một tiểu nha đầu có thể thấy khắp nơi được!" Nhã Phù giống như khẽ cười, đi lên trước nói.

"Công tử khen sai rồi, nếu như Vương Gia cùng mấy vị công tử không có những chuyện khác, Á Nô xin được cáo lui trước!" Lưu lại một chút ngượng ngùng mỉm cười, Á Nô thi lễ một cái đi ra ngoài.

Á Nô trực tiếp rời đi liền hướng trong viện khác đi tới, đừng xem Á Nô chỉ là một tiểu nha hoàn, nhưng nàng vẫn thật sự là thị nữ thiếp than bên cạnh Công chúa Bắc Việt, lần này được phái tới phục vụ các khách quý khác nhau trong viện, cũng là phụng lệnh công chúa mới tới, không phải là muốn nhìn một chút những người này đến tột cùng như thế nào?

Công chúa không thể tự mình tiến đến, sẽ để cho nha hoàn tâm phúc bên cạnh mình tới.

"Ha ha, Cảnh công tử thật là tác phong nhanh nhẹn, khí chất bất phàm, mới đến Liêu Tuyết Thành, Cảnh công tử đã có một người hồng nhan tri kỉ rồi !" Bên kia Nam Cung Viêm cũng là vừa đi tới thấy được một màn kia, không cầm được cười trêu nói.

"Nhị Điện hạ nói quá, chỉ là Á Nô cô nương là một cô nương rất đẹp, chúng ta sau này vẫn còn muốn cho nàng chăm sóc nhiều, tự nhiên cũng thân cận với nàng ta một chút." Nhã Phù cười đem áo choàng trên người cởi ra, trên người một thân quần áo màu xanh da trời, đem nàng làm nổi bật lên càng phát ra phiêu dật tuấn lãng.

Đối với thân phận của Nhã Phù, chỉ có mấy người Nam Cung Thần biết, những người khác chỉ coi nàng là Cảnh Lưu Niên, là đại phu phụ trách điều dưỡng than thể bên cạnh Nam Cung Thần, nhìn rất trẻ tuổi, khiến cũng rất nhiều người vô cùng hiếu kỳ đến tột cùng nàng có khả năng gì. diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn.

"Thập đệ, ta tới là muốn cùng ngươi nói chút chuyện ."

Nam Cung Viêm nhìn Nam Cung Thần, ý tứ rất rõ ràng là muốn cùng một mình hắn nói một chút, trong lúc nói chuyện, ánh mắt còn nhẹ khẽ liếc mắt một cái Nhã Phù cùng Tiểu Lan hai người, dù sao hai người Băng Đồng cùng Liễu Trì cũng là tâm phúc của Nam Cung Thần, Nam Cung Viêm cũng không lo lắng, chỉ là hai người này nhìn rất lạ mắt, hắn thế nào cũng có chút phòng bị, nhất là một đại phu trẻ tuổi tuấn dật như thế, thật sự là để cho hắn có chút lòng nghi ngờ thân phận của nàng.

Nhã Phù cũng nhìn thấu ý đồ của hắn, còn chưa kịp mở miệng, Nam Cung Thần vẫn như cũ mở miệng trước tiên: "Nói thẳng đi! Đều không phải là người ngoài!"

"Chuyện này. . . . . ." Nam Cung Viêm có chút do dự nhìn đám người Nhã Phù.

"Ta đi ra ngoài đi một chút, ngồi xe lâu như vậy, ta hơi mệt! Tiểu Lan cùng ta cùng đi ra ngoài một chút đi! Tiểu thế tử như thế nào, cùng ca ca ta đi ra ngoài đi!"

"Ta đi ra ngoài đi một chút, ngồi xe lâu như vậy, ta hơi mệt! Tiểu Lan cùng ta cùng đi ra ngoài một chút đi! Tiểu thế tử như thế nào, cùng ca ca ta đi ra ngoài đi!"

Nam Cung Viêm nếu cố kỵ nàng, vừa đúng nàng cũng muốn đi ra ngoài xem hoàn cảnh chung quanh đây một chút, thuận tiện xem bao nhiêu người cùng tới, dù sao lần này chọn lựa phò mã, không phải chỉ có mấy người bọn hắn mà thôi, toàn bộ đại lục người có ý tưởng một bước lên trời cũng không ít.

Mà Thư Vũ Trạch một bên, Nhã Phù trực tiếp ném ánh mắt qua, Vũ Trạch hiểu được, cười ha hả chạy tới lôi kéo tay Nhã Phù, mấy người cầm áo choàng đi ra ngoài.

Ra khỏi viện, Nhã Phù một tay ôm lấy con trai, nhìn về phía Tiểu Lan: "Tiểu Lan, ngươi cũng mệt mỏi, ta cùng tiểu thế tử của ra ngoài đi dạo, ngươi đi nghỉ trước đi, chớ mệt mỏi sinh bệnh !"

"Vương. . . . . . Công tử, nhưng. . . . . ."

"Được rồi, chúng ta ở bên cạnh này đi một chút, cũng không bỏ đi! Lập tức trở lại!" Nói thẳng xong, Nhã Phù ôm Vũ Trạch đi ra ngoài.

Đi ra ngoài sân nhỏ, Nhã Phù nhàn nhạt nhìn băng tuyết chung quanh, cảm giác có chút hoảng hốt, tự động đem con trai trong ngực ôm chặt hơn mấy phần nữa.

Trong thời gian bảy năm rời đi Đông Ly quốc, từng quá nửa thời gian ở trong Bắc Việt quốc, hôm nay lần nữa bước lên thế giới toàn tuyết này, đáy lòng nhớ tới chuyện khi đó Vũ Trạch mới còn bé như vậy, cảm giác có thật nhiều bàng hoàng.

"Mẹ, chúng ta lại trở về rồi sao!" Thư Vũ Trạch hình như cũng cảm nhận được cảm khái trong long mẹ mình, âm thanh nhỏ mềm mại nói.

"Đúng vậy, lại trở về rồi !" Nhã Phù nhìn màu tuyết trắng xung quanh, nâng lên một nụ cười nhẹ nhàng, mở miệng nói, "Tiểu thế tử của ta, ngươi nói lần này Công chúa Bắc Việt quốc chọn lựa phò mã, ai sẽ được chọn trúng, người được chọn trúng trở thành phò mã, về sau sẽ trở thành vua của Bắc Việt quốc rồi."

"Mẹ, nếu như là con hiện tại đã hai mươi tuổi, cũng hoặc là mười tám tuổi, khẳng định không phải nói như vậy rồi, Công chúa Bắc Việt nhất định sẽ đối với con vừa thấy đã yêu, nhưng đáng tiếc hiện tại con mới sáu tuổi!" Thư Vũ Trạch gật gù hả hê thở dài, hình như rất là cảm thán bản thân không thể đủ tuổi để tham gia đại sự lần này.

Con trai bảo bối thật là có sự tự tin mạnh mẽ! Trong lòng lẩm bẩm, Nhã Phù nhìn chằm chằm nhìn lên nhìn xuống đánh giá con trai mình một cái.

Không hổ là con trai của mình, thật đúng là nhìn thế nào cũng đáng yêu, nhìn thế nào đều là đẹp trai hoàn mỹ không khuyết điểm, lớn lên về sau dựa vào khuôn mặt này mà có thể nháy mắt giết ngàn vạn thiếu nữ.

"Ừ, có đạo lý, Tề vương gia lúc này chạy tới, đó là đoạt danh tiếng của tiểu công tử ngươi, nếu không cho ngươi ở đây, những người khác không cần nhìn!"

Thư Nhã Phù cũng đi theo cười hì hì nói đùa, dù sao chung quanh hai người bọn họ, con trai mình vốn là cũng đúng là rất xinh đẹp.

"Hì hì ——! Hi hi hi!"

Một tiếng cười khẽ như chuông bạc từ một phương hướng khác truyền đến, sau đó chỉ thấy một người mặc xiêm áo màu hồng, cùng áo choàng lông chạy ra là nữ nhân, phấn điêu ngọc trác rất là đáng yêu, nhìn có vẻ chừng mười lăm mười sáu tuổi, gương mặt hình như là bị lạnh đến đỏ rực, nhìn càng thêm mê người.

Xiêm áo màu hồng nhìn cùng với Á Nô mặc là cùng kiểu dáng, vậy cũng đồng dạng là tiểu nha hoàn trong Bắc Uyển này.

"Ha ha, người ca ca này thật buồn cười, còn có tên tiểu tử này cũng thật đáng yêu!" Tiểu nha hoàn cũng không sợ là, nhìn mình nhất định là bị phát hiện rồi, dứt khoát trực tiếp chạy tới, cười hì hì nói.

"Tiểu muội muội, làm sao ngươi một người ở chỗ này?"

Nhìn cái tiểu nha đầu ngây thơ lãng mạn này, Nhã Phù cũng có chút thích, lộ ra nụ cười dịu dàng hỏi.

"Ngươi có thể gọi ta Linh nhi, cha ta vẫn luôn là gọi ta như vậy! Người ca ca này ngươi gọi gì vây? Đúng rồi đúng rồi, hắn lại kêu cái gì?" Tiểu nha đầu cũng không sợ lạ, cười thoáng chốc đáng yêu, nghiêng đầu hỏi.

"Ta à, ta tên là Cảnh Lưu Niên, đây là Thư Vũ Trạch!"

Mỉm cười nhìn dáng vẻ thanh tú đáng yêu của Linh nhi, Nhã Phù có chút buồn cười, đây là một tiểu nha đầu thật đáng yêu.

"Này Lưu Niên ca ca, ta nghe nói này bên trong là chỗ ở của Tề vương Đông Ly quốc, chẳng lẽ ngươi chính là Tề vương Đông Ly quốc? Nhưng Tề vương đó giống như không phải gọi cái tên này a!" Linh nhi vừa lên tiếng trực tiếp liền nói ra nguyên nhân mình chạy tới nơi này, thì ra là tới nơi này gặp Nam Cung Thần .

Tiểu nha đầu biết hiện tại người đến trong Bắc Uyển này, hơn nữa ở đây đều là hoàng tử Đông Ly quốc, tự nhiên là có lòng hiếu kỳ, trực tiếp bỏ chạy tới muốn gặp rốt cuộc người đó hình dạng thế nào.

"Ta không phải là Tề vương! Ngươi muốn biết hình dạng Tề vương thế nào sao? Đâu, nhìn Vũ Trạch, hắn là con trai của Tề vương, dáng vẻ này, ngươi xem hắn hình dạng thế nào, Tề vương chính là cái bộ dáng đó." Nhã Phù cười đem Vũ Trạch từ trong lòng ngực để xuống, chỉ vào hắn hướng về phía Linh nhi nói.

Dù sao Nam Cung Thần cùng Vũ Trạch hai người cái rất giống nhau, tùy tiện nhìn người cũng biết hai người quan hệ không tầm thường, hơn nữa hai người cũng đúng là dáng dấp một khuôn mẫu, tự nhiên hiện tại người muốn nhìn một chút Tề vương Điện hạ hình dạng thế nào, nàng trực tiếp đem Vũ Trạch cho nàng ta xem một chút đó cũng được.

"A! Tiểu đệ đệ ấy là con trai của Tề vương con? Hắn thành thân rồi, vậy. . . . . . Vậy sao hắn lại đến đây, cũng đón dâu rồi, tại sao có thể làm phò mã!" Linh nhi trừng lớn cặp mắt, ánh mắt trên người của Vũ Trạch, rất muốn xem rõ ngọn ngành ra ngoài, nàng ta hiển nhiên cũng không nghĩ đến tiểu đệ đệ này thật đáng yêu, cư nhiên chính là con trai của Tề vương.

Nàng nghĩ mọi người tới đây đều là còn độc thân! Trong này có bao nhiêu người vẫn độc thân, mặc dù Nam Cung Thần tới nơi này cũng không phải vì đi tranh cái vị trí phò mã, lần này cũng làm cho rất nhiều chuyện biến hóa xảy ra, cũng chuẩn bị tự mình đi trước xem một chút.

Chỉ cần lên làm phò mã, đó chính là một bước lên trời, có bao nhiêu người hưỡng về vị trí này.

Đừng nói Công chúa Bắc Việt đến tột cùng nhìn có được hay không, dù là một người xấu xí, lại có bao nhiêu người sẽ để ý, càng nhiều người coi trọng chính là thân phận của Công chúa Bắc Việt quốc này, cùng đi theo Công chúa Bắc Việt quốc xuất giá tất cả đất nước Băng Tuyết Quốc Độ.

"Này Linh nhi tỷ tỷ, ngươi là nha hoàn ở Bắc Uyển này?" Thư Vũ Trạch nháy nháy mắt to, hất đầu nhìn lên Linh nhi trước mặt hỏi.

"Nha hoàn. . . . . . Đúng a! Đúng a!" Linh nhi liên tục không ngừng gật đầu, nhìn Vũ Trạch dáng vẻ mềm mại dễ thương, càng nhìn càng đáng yêu, vốn là bị Lưu Niên ca ca ôm vào trong ngực còn chưa có quá chú ý, hiện tại nhìn kỹ, thật sự là thật đáng yêu.

"Oa, Tiểu Trạch ngươi thật đáng yêu, vậy phụ thân ngươi nhất định dáng dấp vô cùng đẹp trai! Vậy nếu công chúa gả cho cha người, ngươi không phải sẽ gọi công chúa là mẹ!" Linh nhi nghiêng đầu rất là nghiêm túc tự hỏi, mà nhìn Vũ Trạch một đôi mắt cũng trợn thật lớn, ánh mắt căng tròn một thoáng là đáng yêu.

"Ai nói, ta và ngươi nói, Tề vương phi đã là mẹ ta rồi, Công chúa Bắc Việt không đảm đương nổi vị trí Tề vương phi, vậy cũng chỉ có thể làm thiếp, tiểu thiếp là không có tiền đồ, hơn nữa còn sẽ bị xem thường, thật không tốt!"

Thư Vũ Trạch trực tiếp lắc đầu, một bộ dáng đại nhân dạy Linh nhi trước mắt so với mình còn lớn hơn, hắn mới không cần cái gì Công chúa Bắc Việt kia làm mẹ của mình đâu, ai cũng có mẹ tốt của mình.

"Như vậy, đúng nga! Đã có con trai, Tề vương khẳng định đã đón dâu rồi!" Linh nhi sau khi nghe, vẫn còn rất là thận trọng gật đầu một cái, "Như vậy nếu, công chúa không thể gả cho phụ thân ngươi, vậy. . . . . . Lưu Niên ca ca làm sao ngươi ở chỗ này đây?"

"Ha ha, ta là đi theo Tề vương đó! Ta là một đại phu! Nếu như Linh nhi thân thể không thoải mái, ta có thể giúp ngươi xem một chút! Tuyết rơi, chúng ta đi vào trong đình bên kia ngồi một chút đi, đừng bên ngoài sẽ bị cảm lạnh, chờ một chút tuyết dầy lên, chúng ta cùng nhau làm người tuyết chơi."

Nhã Phù cười cười, nhìn chung quanh đã bắt đầu có dấu hiệu tuyết rơi, chạy thẳng tới hưỡng đình kia.

"Làm người tuyết, chơi thật thích, ta cũng muốn chơi!" Linh nhi vừa nói xong, chạy theo, nhìn rất hưng phấn còn vòng vo vài vòng.

"Lưu Niên ca ca, ngươi đón dâu rồi hả?" Linh nhi vào đình, nhìn Nhã Phù, chớp mắt to, mở miệng hỏi thăm.

"Đón dâu, không có!"

Thuận miệng đồng ý, Nhã Phù cũng không có để ý nhiều, mắt nhìn nước hồ bên ngoài đang kết băng, trong đầu nghĩ tới băng trong nước này không biết có đủ dày hay không.

Nếu như nàng gia tăng chú ý một chút, có thể sẽ liền phát hiện trước mắt Linh nhi này đang nhìn nhu thuận đáng yêu, chỗ sâu nơi đáy mắt cũng mang theo giảo hoạt cùng khôn khéo, cũng không phải nhìn ngoài mặt thiên chân hồn nhiên như thế.

"Hừ, Lưu Niên ca ca mới không thích ngươi như vậy, ngươi đừng cho là ca ca tính khí tốt mà có thể dính lên."

Thư Vũ Trạch nhìn mẹ của mình bị quấn lấy, có chút nho nhỏ ghen, không vui chạy lên trước, ôm eo Nhã Phù, ôm thật chặt, Linh nhi thanh tú xinh xắn hừ lạnh nói.

"Cảnh công tử, không ngờ ngươi cũng ở đây, Bổn cung còn tưởng thời gian này là lúc mọi người đều nghỉ ngơi."

Đột nhiên Hách Liên Húc Hoa đi vào trong đình, hiển nhiên hắn cũng không nghĩ đến trong đình thì ra là đã có người, hơn nữa lần này còn là một đường cùng nhau đi trước.

Đối với Cảnh Lưu Niên này đột nhiên xuất hiện, Hách Liên Húc Hoa dọc theo đường đi cũng sớm đã âm thầm lưu ý, người này mặc dù thân phận nói là đại phu của Nam Cung Thần, nhưng người đàn ông trẻ tuổi và tuấn mỹ như vậy, nói chỉ là một đại phu khó tránh khỏi có chút quá đơn giản, huống chi hắn cũng để cho người nghe ngóng, hình như Tề Vương phủ Lí Tịnh không có người này, nhưng thời điểm xuất phát lại xuất hiện ở bên người Nam Cung Thần, mà dọc theo đường phần lớn thời gian đều đi theo bên người Tề vương.

"Hách Liên thái tử, không ngờ ngươi cũng ra đây! Ta chỉ là muốn ra ngoài đi dạo một chuyến, nhìn tuyết rơi sẽ tới trong đình này ngồi một chút!"

Nghe âm thanh, Nhã Phù xoay người nhìn sang, liền thấy Hách Liên Húc Hoa một thân hoa phục quý giá, trên đầu đầu vai còn bay một chút bông tuyết, nhìn hắn vốn là phong cách như ngọc như nước bỏ thêm vào mấy phần màu sắc của băng tuyết, như vậy một thân hoa phục quý giá, Nhã Phù vẫn là lần đầu tiên thấy Hách Liên Húc Hoa mặc, chỉ sợ là sau khi đến Bắc Việt mới thay, trước kia chỉ là áo trắng đơn giản.

"Cũng là ra ngoài đi một chuyến! Khó được tới Bắc Việt một chuyến, phong cảnh như vậy ở Huyền Nguyệt thật sự là khó gặp." Hách Liên Húc Hoa khẽ mỉm cười nói.

Vị trí đất nước Huyền Nguyệt Quốc tương đối lệch về phía nam, gần như hàng năm cũng sẽ không có Tuyết rơi, không so với Đông Ly quốc ở phương Bắc, mà đông ở Đông Ly quốc gần như hàng năm vẫn sẽ có mấy trận Tuyết rơi, cho nên đối với cảnh trí Băng Thiên Tuyết Địa như vậy, Hách Liên Húc Hoa đúng là ít có nhìn thấy.

Một bên Linh nhi, thấy Hách Liên Húc Hoa đi tới, cũng là cúi xuống đầu vẫn không nói gì, lúc này đột nhiên chạy đến trước mặt của Nhã Phù, nhìn Nhã Phù nói: "Lưu Niên ca ca, ta đi trước, lần sau chúng ta cùng nhau nữa làm người tuyết chơi!"

"Tốt! Linh nhi cẩn thận một chút!"

Linh nhi nói xong, trực tiếp liền chạy đi ra ngoài, mà nơi xa hình như có bóng người đang chờ, nhìn dáng dấp có thể là nha hoàn ở Bắc Uyển đi tìm tới.

Khúc quanh, Tuyết Nhi chờ ở chỗ đó đã sớm nóng nảy không được, mọi người đi theo công chúa có thể đánh mất, vốn là nàng đi theo công chúa tự tiện xuất cung đã là tội, hôm nay đem công chúa đánh mất, hiện tại ở trong Nam Bắc uyển, các nơi cũng đã tiến vào người của các quốc gia khác nhau, nhiều người hỗn tạp, nếu công chúa có chuyện gì xảy ra làm sao có thể tốt đây.

Đang lúc Tuyết Nhi nóng nảy cũng muốn muốn khóc lên, xác định trước mắt một người sắc hồng hướng mình chạy tới, đợi đến thấy rõ người tới, đáy lòng vẫn treo đá to cuối cùng là để xuống.

Vội vàng nghênh đón, nóng nảy nói: "Công chúa, người cuối cùng trở lại, người không biết nô tỳ ta đem Tây Uyển, Đông Uyển tìm khắp lơi, còn Nam Uyển này còn chưa qua rồi !"

"Tuyết nhi ngươi không cần gấp gáp như vậy, ta chỉ là muốn xem một chút lần này cái khác nước tới là người nào thôi!" Chỉ thấy mới vừa rồi cùng Nhã Phù, Linh nhi khẽ nhếch môi cười yếu ớt, dẫn đầu hướng cửa chính đi tới.

Linh nhi hình như thay đổi thành một người hoàn toàn, cả người đều là làm cho người ta một loại cảm giác trầm ổn đoan trang ưu nhã, cùng nữ nhân thiên chân lãng mạn vừa rồi dáng vẻ hoàn toàn tưởng như hai người, cử chỉ ưu nhã, đáy mắt mang theo khôn khéo thông minh, bây giờ không phải là Linh nhi ngây thơ rồi, mà là Công chúa Điện hạ Bắc Việt quốc vô cùng tôn quý —— Phượng Phi Linh.

"Công chúa người bây giờ còn muốn đi Nam Uyển a, Đông Uyển cùng Tây Uyển chúng ta cũng đi qua rồi, Bắc Uyển cũng tới, còn thiếu Nam Uyển thôi !" Tuyết Nhi vội đuổi theo nói.

"Không cần, hồi cung!" Phượng Phi Linh giống như cười một tiếng.

Bởi vì Huyền Nguyệt quốc thái tử Hách Liên Húc Hoa, nàng mới vừa rồi đã gặp được, mặc dù không có nhìn thấy bản thân Tề vương, nhưng lại gặp một người thú vị khác.

Tuyết Nhi có chút không rõ lắc lư đầu, không biết vì sao công chúa đột nhiên không đi Nam Uyển nữa, vốn là lần này len lén xuất cung, ý tứ của công chúa chính là đem người bên trong bốn uyển cũng len lén quan sát một chút, xem bọn họ có bộ dáng gì, tại sao lại không đi, còn cười vui vẻ như vậy.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv