"Hãy chờ xem, có cái tâm tư kia khẳng định có thể làm cho các nàng mua, chỉ là cái này còn cần Vương Gia giúp một tay!" dღđ☆L☆qღđ, Thư Nhã Phù cười híp mắt nhìn Nam Cung Thần, trong đôi mắt đều là bạc đang lấp lánh.
Nam Cung Thần dựa vào sau ở trên ghế dựa, tay vẫn nhè nhẹ gõ mặt bàn, cười như không cười nhìn An Thất Thất trước mắt: "An Thất Thất, tại sao Bổn vương phải giúp ngươi, đối với Bổn vương mà nói cũng không có chỗ tốt, đúng không?"
Bây giờ Nam Cung Thần càng tới càng tò mò với An Lan ở trước mắt.
Có thể bằng vào sức một mình trong thời gian 5 năm lập ra Trân Bảo Các như vậy, mà quan trọng hơn là bên trong các loại vật phẩm, vô luận là chất liệu cách làm, tài nghệ những địa phương khác không có, loại kiến thức này nàng học từ chỗ nào tới?
"Vương Gia, có phải đã nói là: thuốc đắng có lợi cho bệnh, lời thật thì khó nghe!" Đuôi lông mày cợt nhã, bĩu môi, Nhã Phù rất bình tĩnh mở miệng.
Nam Cung Thần nhìn cười như không cười, mặc dù đã sớm biết người đàn ông trước mắt là một yêu nghiệt, tự nhiên là có một trong nháy mắt sững sờ, mà cuối cùng hếch lên giọng càng thêm tràn đầy trêu đùa, như vậy Nam Cung Thần thật là đáng chết mê người, nhưng mà kim tiền dẫn dụ, nàng đành chống cự mỹ sắc ở trước mắt.
"Vậy thì như thế nào?" Hắn rất muốn hiểu rõ nàng lại muốn nói gì.
"Như vậy Vương Gia không để ý ăn ngửi đều muốn phun thuốc, thật ra thì cũng không cần nghe ta đây, người đại phu nói, lại nói sư phụ ta vẫn luôn có một hứng thú đặc biệt, đó chính là làm thuốc rất khó ăn, làm cho người ta muốn ói, mà thuốc độc cũng làm cho người ta biết rõ là thuốc độc nhưng cũng không nhịn được muốn nếm thử." Thư Nhã Phù nâng chung trà lên chậm rãi nhấp một miếng nước trà, tự tin nói, "Thật ra thì về phương diện này, ngay từ đâu sư phụ đã nói với ta học trò giỏi hơn thầy rồi."
Mẹ thật là quá đáng yêu, uy hiếp người cũng uyển chuyển lại trực tiếp như vậy!
Thư Vũ Trạch che miệng ở một bên cười trộm, nhìn mẹ cùng cha giao thủ, rất vui, cũng không biết cuối cùng là cha cao hơn một bậc, hay là mẹ thắng lợi áp đảo.
"Bổn vương đối với cái ăn cũng không bắt bẻ! ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n Chỉ cần ngươi không phải để ý khi chế luyện mình cũng chịu được mùi vị đó là được." Nam Cung Thần gió nhẹ nước chảy, mặt không thay đổi sắc chỉ hơi hơi chợt nhíu mày, bên khóe miệng nâng lên nhất mạt đường cong, ngậm lấy nụ cười tà mị nhìn Thư Nhã Phù.
"Chính ngươi kêu giá nhất định đấu giá tăng giá, cho nên ngươi muốn lấy danh nghĩa Bổn vương ra giá, chỗ này nghĩ không ra sợ rằng sẽ kém thật nhiều." Nam Cung Thần nhìn thấu tâm tư của nàng, vẫn nói ra ngoài, dáng vẻ cười như không cười này càng làm cho Nhã Phù nhìn cắn răng nghiến lợi.
Hắn quả nhiên không phải dễ gạt gẫm. . . . . .
Thân phận hôm nay của Thư Nhã Phù có thể nói là có hai bên hỗ trợ, nàng giúp đỡ hắn nghiên cứu độc trên người, tìm ra biện pháp giải độc, còn hắn thì giúp nàng ngăn trở hướng đi của Huyết Thủ, không phải nàng sợ hãi bị Huyết Thủ trả thù, mà đối với hắn và Văn Diệp hình như là một người, vừa hình như không phải cùng một người, nàng không biết rõ, cũng không muốn nhìn thấy Huyết Thủ, huống chi nàng còn phải bảo vệ con trai bảo bối an toàn, nàng không muốn để cậu lâm vào trong nguy hiểm.
"Như vậy Vương Gia lại muốn trao đổi cái gì?"
"Dùng diện mạo thật của ngươi, như thế nào?" Ánh mắt Nam Cung Thần rơi vào trên mặt Thư Nhã Phù.
Mấy ngày ở chung, đã vừa đủ thời gian để cho hắn phát hiện người trước mắt bất đồng, hắn biết tiểu tử đã dịch dung, lần đầu tiên lúc gặp mặt, chỉ là mông muội hạ nửa gương mặt tiểu tử cùng hiện tại nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn bình thường này có căn bản bất đồng, người khác có lẽ không nhìn ra, nhưng mà Nam Cung Thần vừa xem là hiểu ngay.
Lúc mấy ngày đầu cũng không xác định, nhưng trải qua thời gian mấy ngày nữa quan sát chung đụng, đủ để cho hắn khẳng định.
Mà tiểu tử cũng dịch dung rồi, như vậy An Lan này có thể nghĩ, sợ rằng trên mặt cũng động tay chân.
"Vương Gia, ngươi cảm thấy giao dịch này có lời sao?" Trong lòng giật mình, Nhã Phù có chút ngạc nhiên nhìn Nam Cung Thần, chỉ là cũng không có phủ nhận, nếu hắn có thể nói lên cái yêu cầu này, nhất định là phát hiện ra cái gì.
Nàng cũng không ngờ hắn liền phát hiện nhanh như vậy, thuốc nước chế luyện bùn dịch dung, không có nàng chuẩn bị thuốc nước căn bản là tắm không đi, mà ở vương phủ mấy ngày nay, nàng và Vũ Trạch căn bản cũng không có cởi ra ngụy trang.
"Các ngươi có dịch dung?" Liễu Trì cảnh giác lên nhìn người trước mắt, nếu như không phải Vương Gia nói đến, di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn, y cũng không phát giác.
"Dịch dung thì sao, bản cô nương dung nhan sắc nước, có dung nhan chim sa cá lặn, dịch dung đó là phòng ngừa bị đồ bất chính mơ ước!" Liếc Liễu Trì một cái, Thư Nhã Phù tương đối hiếu kỳ làm thế nào Nam Cung Thần phát hiện, hoặc là hắn còn phát hiện cái gì khác nữa không?
"Mẹ, khiêm tốn khiêm tốn!" Thư Vũ Trạch nhỏ giọng nhắc nhở.
Mà lúc này, phòng đấu giá đã bắt đầu bán đấu giá, tất cả nữ nhân hai mắt tỏa ánh sáng nhìn "Hạ thiển" trên đài, đây là một đồ trang sức giản lược mà đặc biệt, sắc hoa lệ đồ, sứ trắng dịu dàng làm cho người ta nhìn có loại cảm giác nổi trên mặt nước trắng sáng, rất nhiều người đã sớm nghe nói tin đồn về "Bốn mùa", hôm nay nhìn “hạ thiển” ra sân, cảm thấy càng có giá trị so trong truyền thuyết.
Mà lúc này, phòng đấu giá đã bắt đầu bán đấu giá, tất cả nữ nhân hai mắt tỏa ánh sáng nhìn "Hạ thiển" trên đài, đây là một đồ trang sức giản lược mà đặc biệt, sắc hoa lệ đồ, sứ trắng dịu dàng làm cho người ta nhìn có loại cảm giác nổi trên mặt nước trắng sáng, rất nhiều người đã sớm nghe nói tin đồn về "Bốn mùa", hôm nay nhìn “hạ thiển” ra sân, cảm thấy càng có giá trị so trong truyền thuyết.
"Một ngàn lượng!"
Ngắn ngủi yên lặng, một nữ nhân dẫn đầu ra giá phá vỡ yên lặng trên trận, mà giây kế tiếp. . . . . .
"1100 lượng!"
"1200 lượng!"
"1300 lượng!"
. . . . . .
Giá tiền không ngừng ở kéo lên, mà trên trận các phu nhân tiểu thư đã sớm trợn to hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm người ra giá, hình như cũng muốn nhìn một chút đến tột cùng người nào đang cùng mình giật đồ.
"Ba ngàn lượng, ‘hạ thiển’ này bản tiểu thư muốn!" Nhìn giá tiền không ngừng tăng lên, vốn lúc chứng kiến tới bộ đồ trang sức này liền hai mắt tỏa ánh sang, An Mộng Hàn cũng đã không nhẫn nại được, trực tiếp đem giá tiền từ 2200 lượng lập tức đề cao mấy trăm lượng, và nói ra mình nhất định muốn mua, mục đích đơn giản là dọa những người khác.
Dù sao hiện tại chỉ là đồ trang sức đầu tiên, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, còn không biết phía sau có cái gì tốt đồ, ở dạng thứ nhất liền tốn hao quá nhiều tiền, rất có thể để cho bọn họ mất đi tư cách bán đấu giá phía sau.
An Mộng Hàn một hô xong, trên trận lại xuất hiện yên tĩnh ngắn ngủi.
Mấy người ở Trân Bảo Các lúc này hần lớn là người có địa vị trong thành Khai Dương, đối với thân phận của An Mộng Hàn An gia đại tiểu thư tự nhiên biết, cũng đều biết trong hoàng cung còn có một An quý phi, thức thời tự nhiên cũng lui bước, vì một bộ đồ trang sức tốn hao tiền bạc có thể, nhưng đắc tội người của An gia là không đáng giá.
Có tâm tư hình dạng này người cũng không phải số ít, cho nên trong khoảng thời gian ngắn trên trận kêu giá cục diện ngưng lại.
"Ba ngàn lượng, vị thiểu thư số sáu ra giá ba ngàn lượng đấu giá bộ “hạ thiển’ này, còn có vị nào ra giá cao hơn không, nếu như không có người ra giá, như vậy bộ này đồ trang sức độc nhất vô nhị này sẽ thuộc về vị tiểu thư số 6 chúng ta rồi." Trên trận, nam tử trung niên nói to.
Hừ, nhưng mà cũng chỉ là ba ngàn lượng chút lòng thành mà thôi!
An Mộng Hàn mặt cười hả hê, đồng thời ánh mắt rất là hả hê nhìn về phía Thư Nhã Phù.
Mặc dù đám người Thư Nhã Phù là ở lầu hai, nhưng đã sớm đi ra đến bên ngoài lan can ngồi, đem đại đường nhìn rất rõ ràng, tự nhiên cũng nhìn thấy An Mộng Hàn quăng bắn tới nụ cười hài lòng khoe khoang.
Thấy An Mộng Hàn nhìn sang, Nhã Phù vẫn tay kéo cằm, trả về An Mộng Hàn một nụ cười thật to, đồng thời bảng hiệu số mười tám đang ở trước mặt An Mộng Hàn từ từ giơ lên.
"Bốn ngàn lượng!"
Âm thanh thanh thúy phá vỡ yên lặng trên trận, lập tức tất cả mọi người đưa mắt nhìn lại, hiều kỳ nhìn xem người có lá gan đắc tội An gia là ai ?
Khi mọi người thấy ra giá chỉ là một nữ nhân, càng thêm đều nhao nhao tò mò, nữ tử này là ai, có thể ở trên lầu hai, và không sợ hãi người An gia, sợ rằng thân phận không đơn giản.
An Mộng Hàn ác ngoan ngoan trừng mắt về phía Thư Nhã Phù, cắn răng nghiến lợi.
Nàng nhất định là cố ý, nàng rõ ràng chính là tiểu thư Trân Bảo Các, hiện tại bỏ ra giá rõ ràng chính là cố ý tăng giá!
"Bốn ngàn lượng, bốn ngàn lượng lần đầu tiên, còn có ai ra giá hay không, nếu như không có người ra giá, bộ ‘hạ thiển’ này chính sẽ thuộc về vị tiểu thư số mười tám của chúng ta rồi." Trên đài, nam tử trung niên thấy người ra giá là tiểu thư nhà mình, tinh thần càng thêm chấn động, âm thanh kêu gọi cũng cất cao vài phần.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn.
"Chờ một chút, nàng rõ ràng chính là người Trân Bảo Các các ngươi, tại sao nàng có thể tăng giá!" An Mộng Hàn chợt đứng lên, một cánh tay chỉ vào Nhã Phù đang ngồi lầu hai, lớn tiếng nói.
"Đấu giá là đấu giá, đó chính là người trả giá cao thì được, ta không phải là người Trân Bảo Các, ta xuất tiền mua đồ trang sức có gì không thể." Cầm bảng hiệu làm cây quạt từ từ quạt, Nhã Phù cười nhạt nói.
"Tiểu thư nói đúng, An tiểu thư ngươi có thể yên tâm, Trân Bảo Các chúng ta làm việc tuyệt đối công bằng, cho dù là công tử đang đấu giá trong buổi họp ra giá, cũng sẽ bỏ tiền ra mới có thể lấy đồ." Nam tử trung niên đứng ở trên đài, mặt chính trực khẳng định nói.
Tiểu thư nhà mình nói, nhất định là phải nghe, coi như mặt không đỏ hơi thở không gấp nói đen thành trắng vậy!
Mà nam tử thốt ra lời này, mọi người đều bàn luận xôn xao.
Thì ra là nữ tử này là tiểu thư Trân Bảo Các, nói cách khác nàng là muội muội An Lan công tử? Không ngờ An Lan công tử thần bí vài phần lại có một người muội muội, chưa từng có nghe nói qua!
Không biết An Lan công tử có có giống cô nương này hay không?
"Này không công bằng! Ngươi hỏi một chút người ở chỗ này có mấy ai đồng ý? Mọi người nói có đúng hay không?" An Mộng Hàn nghe người chung quanh bàn luận xôn xao, nhướng mày lại một lần mở miệng.
Mà lời này vừa nói ra, trên trận cũng là nhiều rất nhiều âm thanh phản đối, đều là người mới vừa kêu giá, dღđ☆L☆qღđ, cũng có nhiều người khác mở miệng, còn có một chút đi theo ồn ào lên xem náo nhiệt.
"Năm ngàn lượng! Bổn vương ra giá, có ai còn có ý kiến!" Trong ầm ỹ, âm thanh lành lạnh đột nhiên phát lên, tại tất cả trong âm thanh của mọi người đột ngột và rõ ràng.
Nam Cung Thần được Liễu Trì từ trong phòng bao đẩy đi ra, mắt nhàn nhạt liếc mắt Thư Nhã Phù mặt cười ha hả một cái, đồng thời ánh mắt bén nhọn bắn hướng phía dưới.
Khí thế ép người, quần lâm thiên hạ, bao quát chúng sinh!