Cảnh bài trí bên trong Phong viện như thế nào, Trần A Nam không có hứng thú để mà quan sát, nàng một mực mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân, chân nhìn đất, bộ dạng kiệt sức đi theo người ta. Đi một vòng lớn rốt cuộc cũng tới được phía sau biệt viện, chỉ thấy xung quanh có vài ba nha hoàn đầu cúi thấp, cách đó không xa là một vòng người lớn bao vây, đa số là nam nhân, tất nhiên đều là thuộc hạ dưới tay của Dật đại thiếu gia, Trần A Nam mắt to khẽ đảo, quan sát cảnh vật xung quanh, thông minh ghi nhớ từng khuôn mặt, rất nhanh liền thấy ở giữa một đám người, thân ảnh của Dật Lam Phong tất nhiên là như hạc giữa bầy gà, nổi bật dễ nhìn, không phản mong đợi của nàng liền thấy Đinh Vị Mân phong thái yểu điệu, xinh đẹp như lan, cất giọng duyên dáng kêu lên:
'' Phong ca ca. ''
Âm thanh như chim hoàng uyến, lại có phần nũng nịu đáng yêu đặc trưng của nữ nhân, thành công kéo tới sự chú ý của người khác cùng với một tầng da gà của A Nam.
Dật Lam Phong vốn còn hai mày anh tuấn nhăn lại khó nhịn, hạ nhân bên người còn đang thì thầm báo cáo với hắn liền bị âm thanh duyên dáng của Đinh Vị Mân cắt ngang, hắn khẽ nghiêng đầu nhìn qua, rất nhanh bộ dạng xinh đẹp chi kim của Đinh Vị Mân rót vào đáy mắt, Dật Lam Phong khẽ anh tuấn cười một cái, ôn nhuận kêu một tiếng.
'' Đinh muội muội. ''
Sau đó Trần A Nam không mấy ngạc nhiên nhìn hai má đỏ bừng như say nắng của Đinh Vị Mân, thứ khiến nàng ngạc nhiên chính là cảnh tượng Đinh nữ chính một thân tiểu thư chi kim, xách váy trắng bay như chú chim nhỏ nép vào lồng ngực của nam chính Dật Lam Phong.
Mặc dù Đại Tấn tư tưởng giữa nam nữ có thoáng hơn trước rất nhiều, nhưng ở giữa một bầy người như vậy tình nàng ý ta ôm ấp, cũng không khỏi khiến cho cô nãi nãi sống hai đời như A Nam xấu hổ che mắt.
Dật Lam Phong tất nhiên không phụ hai chữ nam chính mà thể hiện một bộ si tình, nâng nàng như nâng trứng trên tay, vui vẻ đón lấy. Mọi người xung quanh vẻ mặt hoàn toàn bình tĩnh, quả nhiên là nhìn đã quen, Yến Liễu Đào càng khác người, hướng A Nam còn đang an ủi đau mắt hột phía sau khiêu khích cười lạnh, hai nha hoàn bên cạnh càng khoa trương hơn bắn tới ánh nhìn thương hại.
Trần A Nam không khỏi rất 囧.
Lúc này Dật Lam Phong sau khi khanh khanh ta ta một hồi mới để ý còn có người đi theo Đinh muội muội của mình, nhìn qua mới thấy Yến Liễu Đào, hắn hướng nàng ta ôn nhuận gật đầu kêu một tiếng xem như chào hỏi.
'' Yến muội muội cũng tới chơi sao? ''
Yến Liễu Đào không nghĩ được hắn để ý với nhớ tên, lại thấy hắn anh tuấn ngời ngời, dù so với Dật nhị thiếu có chút không bằng nhưng là huynh đệ vẫn có nét giống nhau, cho nên liền e thẹn đỏ mặt, vân tay áo đáp vâng một tiếng.
'' Muội tới cùng Đinh tỷ tỷ thăm đại thiếu gia. ''
'' Nhọc cho muội. ''
Yến Liễu Đào thấy hắn ôn nhu tươi cười với mình, không khỏi đỏ mặt ai nha trong lòng, cảm thán huynh đệ Dật phủ thật anh tuấn như nhau, người nào cũng tài năng, nàng ta thiết nghĩ, nếu không thể chen vào nhị thiếu gia thì đại thiếu gia cũng có thể..... suy nghĩ tới đó liền càng xấu hổ đỏ mặt, khúc khích cười cúi đầu. Một màn này lọt vào đáy mắt Đinh Vị Mân, liền khiến bão trong lòng nổi dậy, nhưng bề ngoài vẫn tươi cười dịu dàng đứng bên cạnh Dật Lam Phong.
Trần A Nam nhìn đến vui mắt, không khỏi muốn bật ngón cái hướng tới bóng lưng của Yến ôn thần khen ngợi mấy chữ, còn bảo nàng hồ ly tinh, nàng ta so với hồ ly tinh còn muốn đạo hạnh cao hơn một trượng.
Lúc Yến Liễu Đào nghiêng người e thẹn thì thân ảnh màu tím vốn bị nàng che đi liền lộ ra rõ rệt. Ánh mặt trời xuyên qua tán cây trúc xung quanh rọi lên thân ảnh tím nhạt của nàng, càng làm sáng bừng lên khí chất cùng với nhan sắc độc nhất ấy, làn da vốn nõn nà càng như bôi một tầng mỏng kim sa, lấp lánh linh động, vốn còn đang hứng thú với màn tỷ muội đấu nhau nên đôi mắt vốn trong vắt liền có chút cong cong chứa một phần ý cười, ranh mãnh như hồ ly, nam nhân xung quanh vốn còn đang thăm thú lén nhòm ngó dung nhan của Đinh Vị Mân, Yến Liễu Đào hay các nữ nhân gần đấy, giờ lộ ra A Nam, khác nào giữa vườn hoa bật lên một cánh bướm linh động đầy sắc màu, âm thanh hít sâu nặng nề vang lên rõ rệt.
Dật Lam Phong lòng ngực khẽ run, sắc mặt có chút đại biến, sợ một màn khanh khanh ta ta giữa hắn và người bên cạnh lọt vào mắt nàng, lập tức luống cuống bước nhanh tới trước mặt A Nam, nhẹ giọng bảo.
'' Trần cô nương, sao nàng lại tới đây? Nguyệt ốc có gì không tốt sao? ''
Trần A Nam bị hắn cắt ngang hứng thú xem kịch, một phần ý cười trong mắt lập tức biến mất như sương gặp nắng hạ, lãnh đạm dịch chuyển người cách hắn vài bước, giữ khoảng cách bình thản trả lời.
'' Đinh tiểu thư cùng Yến tiểu thư đưa tiểu nữ tới. ''
Ngụ ý là bị bắt ép, hoàn toàn không can hệ tới hắn.
Dật Lam Phong bị nàng phân tuyến đường lập tức ão não đau đầu.
Đinh Vị Mân đè nén xúc cảm phẫn nộ trong ngực, dung nhan như lan khẽ cười dịu dàng, uyển chuyển bước tới nắm lấy cánh tay của hắn, khẽ nũng nịu kêu.
'' Muội cùng Yến tiểu thư đi ngang Nguyệt ốc gặp Trần cô nương, định cùng nàng làm quen thì nghe tới ở biệt viện truyền tới chút huyên náo, nhịn không được chạy tới kiếm Phong ca ca. ''
Dật Lam Phong có chút nhíu mày nhìn đôi tay nắm lấy tay hắn, không khỏi đưa mắt e ngại dò xét người kia, chỉ thấy nàng trước sau bình thản nhìn chỗ khác, hoàn toàn không đem hắn để vào mắt, lập tức buồn phiền, ngay cả trả lời cũng quên phải nói. Đinh Vị Mân dung nhan lập tức cứng đờ, tay giấu dưới tay áo khẽ siết chặt.
'' Cái gì Trần cô nương, cũng chỉ là hồ ly tinh không biết xấu hổ chạy tới kiếm đại thiếu gia nương nhờ! ''
Yến Liễu Đào khác với Đinh Vị Mân, nàng ta chính là một đại hỏa hoạn, nghe vậy lập tức trợn mắt nhìn A Nam, điêu ngoa chửi ầm lên. Trần A Nam cũng không quản nàng ta, nhưng là Dật Lam Phong lập tức không vui khẽ nói.
'' Yến muội muội đừng nói như vậy. ''
Yến Liễu Đào bĩu môi.
'' Muội cũng không nói sai, đợi nhị thiếu gia về xem cô ta bị xử thế nào. Nhị thiếu gia vừa đi liền chạy tới tìm đại thiếu gia, không biết xấu hổ. ''
Nghe tới nhị thiếu gia, ánh mắt Dật Lam Phong lập tức tối như đêm không trăng, âm trầm không vui đề cao giọng phản bác.
'' Trần cô nương với nhị đệ không có quan hệ như vậy, Yến muội muội cẩn thận lời nói! ''
Yến Liễu Đào biến sắc, Đinh Vị Mân cắn môi hồng, nắm tay siết chặt. Còn quần chúng A Nam chính là chán ghét nhíu mày nhìn đám người này kẽ xướng người tung, cảm giác được Dật Lam Phong ' quân tử' đứng ra ' bảo vệ' thật sự rất buồn nôn.
Không khí xung quanh liền trở nên khó xử.