Thưởng thức chén rượu nho nhỏ trong tay, nhìn rượu sóng sánh, Lưu Nguyệt khẽ nhướng mi, Ngạo Vân Thái tử thật cao ngạo, Hiên Viên Thừa đã chờ muốn nửa ngày rồi còn chưa tới.
Bất quá, không sao cả, dù sao người mất mặt cũng không phải là nàng.
Được quang vinh thì nhận quang vinh, bị sỉ nhục thì nhận sỉ nhục, lời này không thích hợp với nàng.
Hiên Viên Triệt ngồi đối diện Lưu Nguyệt, một thân thường phục, thấy vậy lắc đầu, đến nơi uống rượu vui chơi thì nên thả lỏng tâm tình, đang định nói, đột nhiên giống như phát hiện ra cái gì, hảo hảo đánh giá Lưu Nguyệt một phen, mở miệng nói: “Hình như cao lên không ít.”
Vừa nói vừa vươn tay ra, xoa xoa mặt Lưu Nguyệt, gật đầu cười nói: “Cũng béo ra không ít.”
Ngày thường Lưu Nguyệt rất thích ngồi trong lòng hắn nên không phát hiện ra, giờ ngồi đối diện, mới thấy tiểu Vương phi của hắn cao lớn không ít.
Lưu Nguyệt nghe vậy, thu hồi tâm tình miên man suy nghĩ, tay nhéo nhéo hai má của mình, béo ra? Nàng thật không chú ý thấy.
Bất quá cũng phải, nữ tử phát dục sớm, mười ba đã muốn định hình, nàng bởi vì bị Mộ Dung phủ bỏ rơi, mười ba năm qua chỉ ăn cơm thừa canh cặn.
Mà hiện giờ, mỗi ngày trong Ngọc Lưu Ly cung, Hiên Viên Triệt dặn dò Hàn tổng quản phải vỗ béo nàng thật tốt, thay đổi thực phẩm đa dạng, nếu không, nàng suốt đời có lẽ chỉ là một con nhóc suy dinh dưỡng mà thôi.
“Béo thì béo, cho dù có béo thành viên thịt tròn, chàng cũng là của ta.” Lưu Nguyệt bộ dạng đúng lý hợp tình nói.
Hiên Viên Triệt nghe vậy, nhất thời nở nụ cười, thân thủ dứ dứ chóp mũi Lưu Nguyệt nói: “Thật bá đạo, bất quá, ta thích.”
Lưu Nguyệt tâm tình vô cùng tốt, hôn hiên triệt một cái, nhìn hắn thần tình mạc danh kỳ diệu. (kỳ diệu đến bất ngờ, không lý giải được)
Lưu Nguyệt nhìn mặt hắn ngớ ra, cười tủm tỉm, đôi mắt đen láy híp lại thành đường dài.
Hiên Viên Triệt nhìn Lưu Nguyệt cười vui vẻ, không khỏi cũng lắc đầu cười, lưng tựa vào ghế, tay cầm chén rượu nhìn nàng, tựa tiếu phi tiếu nói: “Vậy nàng khi nào sẽ cho ta xem diện mạo thực đây? Ta cũng không muốn tưởng tượng đến lúc chính mình còn không nhận ra tiểu Vương phi của mình a?”
Lưu Nguyệt cũng biết Hiên Viên Triệt đã phát hiện trên mặt nàng có vấn đề, nhưng không có hỏi, giờ rốt cục nhịn không nổi nữa rồi.
Khoé miệng lập tức nhếch lên, nói: “Vậy thì…..”
“Thái tử Ngạo Vân quốc đếnnnnnnnnnn.” Vừa mới mở miệng, tiếng thông báo đã vang lên, cắt ngang lời nói của Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt cùng Hiên Viên Triệt vừa nghe vậy, nhất tề quay đầu nhìn xuống đường cái.
Tiếng xe ngựa lọc cọc từ xa truyền đến, cờ xí màu tím phấp phới, trên mặt thêu hai chữ Ngạo Vân thật to, giương nanh múa vuốt, cực kỳ phóng đãng.